Chương 14: Mối tình đầu vợ chồng (14)

Chương 14: Mối tình đầu vợ chồng (14)

Editor: Lanhna

Cái mặt đen lạnh lùng của Hề Thần Trạch lại lộ ra một tia hồng nhạt.

"Nhưng còn may, kích cỡ to, không ngắn." Lam Yên vênh váo như cũ.

Khóe miệng hắn giật giật, thật không biết nên vui hay là nên tức giận. Cuối cùng hắn nắm tay Lam Yên càng dùng sức.

"A.. đau.. đau, nhẹ chút." Lam Yên kêu la xin tha.

Âm thanh xin tha này làm Hề Thần Trạch nghĩ tới hình ảnh không thể miêu tả nào đó, ngay sau đó bên tai hắn nhiễm hồng một mảng.

"Ha.. lần thứ ba đỏ mặt, nhiệm vụ hoàn thành." Lam Yên khoe khoang mà vòng đến đối diện mặt Hề Thần Trạch, khuôn mặt nhỏ giương lên, tay trái bị thương còn giơ hình chữ V ra vẻ đắc thắng.

Hề Thần Trạch cười thầm một tiếng, cười nói: "Em để ý cái nhiệm vụ kia vậy sao?"

Lam Yên thu hồi tay, cào một chút phần tóc trên trán, mắt hạnh híp lại, "Cũng không phải vậy, chính là trêu anh rất vui mà."

"Trêu.. trêu, đùa tôi?" Hề Thần Trạch cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

"Ừ." Lam Yên dùng đầu lưỡi đẩy đẩy môi, gật đầu.

"A.." Hề Thần Trạch cười lạnh, ánh mắt thâm trầm lại.

Trên mặt hắn không có biểu tình dư thừa nào, giây tiếp theo, hắn vươn tay kéo lấy cánh tay non mịn có thể véo ra nước của Lam Yên, lười biếng phun một câu, lôi kéo cô hướng về chỗ rẽ cuối hành lang.

"Hề Thần Trạch, anh định làm gì? Kéo tôi đi đâu?" Lam Yên kêu la đẩy tay Hề Thần Trạch.

Bàn tay to của hắn gắt gao kiềm chế tay cô, sức lực rất lớn, từ cánh tay truyền đến một trận đau nhói, Lam Yên nhíu mày. Lúc sau, một trận trời đất quay cuồng, cô bị ấn vào góc tường.

Cả người Hề Thần Trạch thuận theo áp về phía cô. Một bàn tay dài của hắn duỗi ra chống lên vách tường, một cái tay khác ôm lấy vòng eo cô, hắn chỉ cần hơi hơi dùng một chút lực, thân mình mềm mại của cô sẽ càng dán sát vào hắn.

"Hề.. Hề Thần Trạch.."

Hắn thuận đà hơi cúi đầu, mặt chậm rãi để sát vào cô, con ngươi đen như mực gắt gao nhìn chằm chằm vào người trong lòng ngực, trong mắt có tia sáng cồn cào rung động lòng người.

Mặt Hề Thần Trạch theo khoảng cách hắn tới gần, ở trong mắt Lam Yên phóng đại lên vô tận phóng, cuối cùng chóp mũi hắn chạm vào cái mũi nhỏ tinh xảo của cô, hơi thở ôn nhuận tùy ý phả vào trên mặt cô, đó là hơi thở dụ hoặc của đàn ông.

Lam Yên trừng lớn hai mắt, tâm bùm bùm mà hoảng loạn nhảy lên, trong óc suy nghĩ như tơ vò.

Này.. này.. này.. đây là tình tiết áp tường trong truyền thuyết sao?

Vậy có phải mình nên nhắm mắt lại hay không?

Tuy rằng cô luôn là cô trêu chọc hắn, nhưng mà cô thật sự chưa từng có dù chỉ là một người bạn trai, càng miễn bàn là hôn môi cùng người khác phái.

Giờ phút này, sự khô nóng lan tỏa khắp toàn thân Lam Yên, hai đám mây đỏ ửng nhiễm lên hai má vốn trắng nõn của cô. Chậm rãi, cô nhắm hai mắt lại, chờ đợi cái hôn của Hề Thần Trạch rơi xuống.

Một giây..

Lam Yên: Hồi hộp quá, khi nào hôn vậy?

Hai giây..

Lam Yên: Sắp hôn rồi sao?

Ba giây..

Lam Yên: Sao còn chưa hôn vậy?

Bốn giây..

Tiếng cười nhẹ của Hề Thần Trạch truyền vào tai. Lam Yên mờ mịt nhiên mở ra hai mắt, chỉ thấy cả người Hề Thần Trạch đứng thẳng, thảnh thơi đút tay trong túi, đầu nghiêng nghiêng, khóe miệng gợi lên ý cười: "Chọc em thôi."

Lam Yên: "..."

Cô sững sờ tại chỗ, trong óc ong một chút trống rỗng, khi phản ứng lại, Hề Thần Trạch đã đi xa.

"Hề Thần Trạch.." tiếng la phẫn nộ của cô quanh quẩn ở hành lang thật dài.

Nghe tiếng la to, đuôi lông mày Hề Thần Trạch nhướng lên. Những hình ảnh vừa rồi lại bất tri bất giác hiện lên ở trước mắt.

Người con gái trong lòng ngực, mềm mại giống như nước, đôi tay leo lên vòng eo hắn. Ánh mắt hắn dừng ở trên người cô, có du͙© vọиɠ tham lam.

Lông mi của Lam Yên vì khẩn trương mà run rẩy, môi hơi chu ra, mặt hiện lên nét đỏ ửng đầy quyến rũ.

Không xóa được hình ảnh đó, không thể kiểm soát được tim đập nhanh.

Đồng tử Hề Thần Trạch run rẩy, ánh mắt sâu hoắm, tối sầm lại. Hầu kết cũng khô khốc mà lăn lăn.

- -

Nền trời xanh biếc cao vυ"t, đám người Lam Yên về lại trên đồng ruộng trống trải, chỉnh tề mà xếp thành một chữ nhất thẳng hàng, chờ đợi đạo diễn ra lệnh.

Quả nhiên, đạo diễn rống một tiếng

Đánh vỡ không khí đang yên lặng trên cánh đồng.

"Tối hôm qua trời mưa, các cô cậu thật may mắn nha, tránh thoát việc ngủ ở lều trại ngoài trời. Cho nên, hôm nay có một nhiệm vụ gian nan chờ đợi mọi người."

"Haizza, nhiệm vụ gian nan đó." Lam Yên vừa nghe, thấp giọng ai oán lẩm bẩm phát tiết, đầu cũng gục xuống dưới. Vô ý thức mà cả người lùi ra sau một chút, chỉ lui một chút, kết quả liền dẫm phải chân của một người.

Lam Yên đầu cũng chưa ngoảnh lại nhìn một cái, cô đoán là ngoại trừ Hề Thần Trạch đứng ở phía sau cô thì còn có thể là ai chứ, cho nên cô lại dùng sức giẫm thêm một cái.

Tâm niệm lẩm bẩm: Chuyện lúc sáng, tôi còn không chưa tìm anh tính sổ đâu.

"Ai u, nha đầu Lam Yên, em dẫm một lần còn chưa đủ, sao lại dẫm chị lần nữa thế." tiếng kêu ai oán ủy khuất của Tiểu Hùng truyền đến.

Nghe được động tĩnh, bọn Đại Hùng, Hàn Tiếu đều ánh mắt sôi nổi nhìn lại đây.

Lam Yên xem xét liếc mắt nhìn một lượt ánh mắt tò mò của mọi người, sau đó xoay người, mới thấy người mình giẫm vậy mà lại là Tiểu Hùng. Cô vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, thật xin lỗi. Em sai rồi, chân chị còn đau không?"

"Được rồi, được rồi, không có việc gì. Chỉ cần em không dẫm chị lần nữa là được." Tiểu Hùng cười vỗ vai Lam Yên.

Lam Yên xấu hổ cười cười, sau đó giương mắt nhìn lại, Hề Thần Trạch liền đứng ở vị trí bên trái cô, cô nhấc mắt nhìn, đánh giá, hắn là đang chê cười cô.

"A.." Lam Yên hướng về phía hắn cười lạnh một tiếng, thuận tiện còn liếc xéo hắn một cái.

Mỗi khi loại thời điểm này, Hề Thần Trạch luôn là bộ dạng vân đạm phong khinh, hắn cũng không so đo việc cô giận dỗi với hắn, nhưng cũng chỉ có cô, hắn mới có thể chịu đựng.

Hiện tại đúng là như thế, đôi mày cau chặt của Hề Thần Trạch chậm rãi thả lỏng xuống, thần sắc lười biếng.

"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, tiếp tục lắng nghe tôi giải thích về nhiệm vụ đi." Đạo diễn nói tiếp, "Nhiệm vụ của mọi người là đi câu cá trên biển."

Đạo diễn vừa dứt lời, đoàn người đã không bình tĩnh được nữa, đặc biệt là Đại Hùng.

"Đạo diễn.." tiếng kêu này của Đại Hùng như muốn nổ tung cả cổ họng, tiếp tục nói, "Tôi không biết câu cá."

Đạo diễn không để ý tới Đại Hùng, tiếp tục nói với những người khác: "Một con cá biển đổi một loại đồ ăn tương đương. Nếu mọi người câu được nhiều, như vậy bữa trưa hôm nay sẽ có một bữa tiệc lớn phong phú, nếu không câu được, vậy thì nhịn đói thôi."

"Vậy bữa trưa hôm nay tôi không ăn những món khác nữa, tôi chỉ ăn cá thôi. Cho nên, mọi người câu được cá thì đưa tôi một con là được. Không cần quá nhiều, chỉ một con thôi." Đại Hùng tự cho là thông minh mà phản bác.

"Cậu định ăn cá sống sao?" Đạo diễn cười hỏi.

"Phụt, ha ha" mọi người cười Đại Hùng.

Đại Hùng nổi giận, hô to: "Vậy trưa nay tôi không ăn cơm nữa."

Đại Hùng là một nghệ sĩ lâu năm, hắn biết làm như thế nào để tạo sự hài hước, cho nên, tất cả hành động trong tiết mục đều chỉ vì tấu hài mà thôi, cũng không đại biểu hắn thật sự không muốn đi câu cá. Nhưng Đại Hùng nói đến mức độ này, cần thiết phải có người cứng rắn đi kéo hắn trở lạị, nếu không thật sự lâm vào hoàn cảnh thật sự xấu hổ. Cho nên..

Tiểu Hùng đảo mắt xuất hiện, một phen giữ chặt tay Đại Hùng, kéo hắn về phía sau cô, nói xin lỗi đối với mọi người: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, hôm nay quên không cho hắn uống thuốc."

Tiểu Hùng đã tìm bậc thang cho hắn, Đại Hùng thuận theo đi xuống, hắn cũng giả ngu mà nói: "Thật xin lỗi, đúng là sáng nay tôi chưa uống thuốc." Sau đó lại làm bộ dáng trịnh trọng quay về đối với màn ảnh nói, "Các bạn khán giả xem chương trình, không cần hiểu lầm. Tôi là đã quên uống thuốc trị cảm."

Những người khác cười, Lam Yên cũng cười hùa theo. Cô không muốn giống Đại Hùng và Tiểu Hùng luôn nghiêm túc thực hiện theo kịch bản của chương trình, cũng không định nhìn xem hành động vừa rồi của Đại Hùng có làm cho người xem cảm thấy đó là điểm nhấn mỗi khi nghệ sĩ ra vẻ, cô cảm thấy chương trình thực tế vốn dĩ chính là khôi hài, người xem cười, như vậy chương trình này đã thành công.

Hiển nhiên, 'tổ hợp rực rỡ' đã thành công, ít nhất ở trong mắt Lam Yên là vậy, bọn họ một đáp một xướng không chỉ một lần chọc cô cười.

Nhưng nghĩ đến có người chửi rủa bọn họ trên mạng, Lam Yên trong lòng có chút hụt hẫng.

Cô đã từng xem qua một câu nói trên Weibo của một cư dân mạng: 【 người khác nỗ lực chọc cho bạn cười, bạn có thể không cười, nhưng là hy vọng bạn giữ đúng lễ phép 】 nhưng là các antifan cũng không hiểu được đạo lý này.

Lam Yên thở dài một hơi, hơi nghiêng người nhìn Đại Hùng và Tiểu Hùng, cô giơ ngón tay cái về phía bọn họ, thấp giọng nói: "Rực rỡ, hai người giỏi quá à."

"Hả?" Tiểu Hùng cách Lam Yên gần nhất, có chút kinh ngạc khi đột ngột nhận được lời khen từ Lam Yên.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy hai người rất tuyệt, hai người luôn nỗ lực mà nghĩ cách tạo sự hài hước chọc người xem cười. Thật sự là để chọc được cười người khác cười cũng là một loại năng lực."

"..."

Lần này, Đại Hùng và Tiểu Hùng đều tinh tường nghe thấy được Lam Yên nói, bọn họ không có đáp lại, chỉ là không tiếng động mà cười, khóe mắt có ánh lệ cảm động.

Hề Thần Trạch đứng bên cạnh Lam Yên cũng nghe được lời nói của cô, hắn hơi nghiêng đầu, rũ xuống mí mắt, trong mắt có ý cười.

Hắn vẫn luôn biết, bên ngoài Lam Yên xấu tính nhưng bên trong lại là một người mềm lòng, tinh tế không thua bất kỳ ai.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Lam Yên.

Gió khe khẽ thổi, Lam Yên hơi cuốn tóc mai bên tai lên, Hề Thần Trạch ngửi được một mùi hương nhàn nhạt.

Ánh vàng rực rỡ ấm áp tưới xuống, khuôn mặt xinh đẹp bị chiếu sáng càng ánh lên tia nhu hòa nhè nhẹ và ấm áp.

Không cách nào miêu tả được vẻ đẹp càng lúc càng mỹ lệ của Lam Yên, giờ phút này nhìn cô càng thêm đáng yêu, cũng làm cho người đàn ông đang nhìn cô trong lòng như có dòng nước ấm đang dao động.

Chỉ là trong nháy mắt, Hề Thần Trạch si mê mà nhìn cô, hắn có xúc động muốn đi vuốt ve gò má cô.

Giây tiếp theo, hắn thật sự quên mất nhóm thợ chụp ảnh và VJ xung quanh, tay hắn chậm rãi giơ về phía Lam Yên, lướt qua mái tóc màu nâu mềm mại tinh tế, lòng bàn tay chạm gương mặt trắng mềm tinh tế của cô.

Lam Yên: "!"

Đại Hùng / Tiểu Hùng / Lâm Tử Hàm / đạo diễn: "!"

Nhóm nghệ sĩ, nhϊếp ảnh, nhân viên công tác bên ngoài, còn có Lý Hạ, Tiểu Tuyết và Tiểu Sơn xen lẫn trong nhóm nhân viên công tác, tất cả mọi người đều chấn kinh luôn rồi.

Trời ạ, trước vô số máy quay phim, Hề Thần luôn được mọi người biết đến là không gần nữ sắc, vậy mà lại vuốt ve mặt Lam Yên!