Chương 13: Mối tình đầu vợ chồng (13)

Chương 13: Mối tình đầu vợ chồng (13)

Editor: Lanhna

Bàn tay trắng mịn của Lam Yên đặt ở bên môi Hề Thần Trạch, ngón tay trắng nõn như búp măng xoa xoa sống mũi cao thẳng của hắn.

Một giây

Hai giây

Ba giây

* * *

Cô cũng không có ý định lấy tay mình ra.

Hề Thần Trạch bỏ tay xuống, thân người đứng yên. Rũ mắt nhìn cô gái cố tình gây chuyện trước mặt.

Lam Yên đứng đưa lưng về phía Hề Thần Trạch, nhưng lại vặn cổ khẽ nhếch mày ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt cô có ánh sáng lạn đang nở rộ. Tiếp theo, tay cô bắt đầu không an phận lên, phất qua đôi môi mỏng hồng hồng của Hề Thần Trạch, theo mũi hắn sờ soạng hướng lên trên, bàn tay mềm nhẹ như có như không mà xẹt qua gương mặt hắn.

"Nháo đủ chưa?" Hề Thần Trạch ngữ khí lạnh lùng, trong ánh mắt lại là cực hạn ôn nhu.

"Chưa đủ, mặt anh còn chưa đỏ đâu." Lam Yên thuận thế xoay người lại, tay lớn mật mà cắm vào đầu tóc nhỏ vụn của hắn, như là vuốt ve một con mèo không ngoan, cuối cùng còn kéo kéo hai cái mái tóc mềm mại của hắn.

Hề Thần Trạch trầm một hơi, hơi thở có chút gấp, có chút vẩn đυ.c. Lúc sau, nhướng mày lại nghiêng đầu, né tránh bàn tay đang cố ý nắm lấy tay hắn của cô, tiếp theo bàn tay to xách lên cổ áo thun phía sau, đem người kéo ra bên ngoài.

Vì vậy, giữa Lam Yên và hắn xuất hiện một khoảng cách an toàn.

Hắn cúi người, tay nâng lên đẩy cái trán Lam Yên một chút, "Mới sáng sớm liền không an phận."

"Tôi.."

"Anh.. tôi.."

Lam Yên ấp úng, một lát không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, chỗ trên trán bị Hề Thần Trạch đẩy, giống như có chút nóng.

Khóe miệng Hề Thần Trạch cong lên, liếc thoáng qua Lam Yên, lười biếng mà sải bước đi về phía trước.

- -

Tiểu Hùng đứng ở đầu hành lang này, nghiêng đầu nhìn Hề Thần Trạch và Lam Yên.

Hai người này nhất định có cái gì mờ ám.

Cô nghĩ như vậy xoay người đi, kết quả quay người lại Tiểu Sơn bất động mà đứng ở phía sau cô.

"Cậu làm tôi sợ hết hồn, cậu đứng đây làm gì? Quá dọa người rồi." Tiểu Hùng ngửa đầu hỏi Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn nhìn về phía Hề Thần Trạch, ngón tay chỉ Hề Thần Trạch trả lời: "Em đang nhìn Trạch đại nhân. Hai ngày nay, hắn có chút khác thường."

"Khác thường chỗ nào?" Tiểu Hùng truy vấn.

Tiểu Sơn nghe vậy thu hồi tầm mắt, ánh mắt đi xuống dừng ở trên người Tiểu Hùng, hơi có chút cảnh giác.

Cậu làm trợ lý của nghệ sĩ, là không thể nói quá nhiều về vấn đề riêng tư và chuyện hằng ngày của nghệ sĩ mình cho người khác, bởi vì không biết được khi nói ra xong giây tiếp theo có thể trở thành nhược điểm trong tay người khác hay không.

Việc này Tiểu Sơn ý thức được chính mình không thể nói bậy, cậu làm bộ mặt nghiêm túc mà trả lời Tiểu Hùng: "Không có gì. Trạch đại nhân của chúng tôi rất bình thường."

Đột nhiên đứng đắn, Tiểu Hùng tuy rằng là một nghệ sỹ lớn tuổi rồi, nhưng cũng xem như là người trong vòng giới giải trí, tự nhiên hiểu được điều này. Cô cũng không hỏi, vỗ vỗ bả vai Tiểu Sơn, quay người rời đi.

Tiểu Hùng đi rồi, Tiểu Sơn còn đứng tại chỗ, cậu nhìn Hề Thần Trạch và Lam Yên. Lắc đầu, trong miệng cuối cùng vẫn là nhắc mãi một câu: "Trạch đại nhân không bình thường."

Hắn hồi tưởng khởi mấy năm nay hắn đi theo bên người Hề Thần Trạch, thái độ đối đãi của Hề Thần Trạch với nữ nghệ sĩ, đó chỉ có thể dùng hàn khí bắc cực tới hình dung.

Hề Thần Trạch tiếp nhận bộ phim đầu tiên, nữ chính là một cô bé đáng yêu hoạt bát. Hai người sau một hồi phối hợp vai diễn, cô bé đó cầm một ly trà sữa đi tới trước mặt Hề Thần Trạch đang nghỉ ngơi, đem trà sữa đưa tới trước mắt hắn: "Ly trà sữa này, cho anh."

Thanh âm cô bé ngọt đến muốn mạng, Hề Thần Trạch lại mắt lạnh liếc mắt nhìn người ta một cái, quăng một câu: "Không cần, cảm ơn", sau đó từ trên ghế dựa đứng dậy, một mình đi luôn.

Cô bé đó sững người tại chỗ, hốc mắt dường như có chút phiếm hồng.

Tiểu Sơn không nhìn nổi nữa, duỗi tay tiếp nhận ly trà sữa, cười gượng vài tiếng, sau đó giải thích cho cô bé: "Anh ấy.. chính là loại người này, không thích nói chuyện, thích ở trước mặt phụ nữ giả vờ lạnh lùng."

Cô bé nghe xong, đôi mắt ửng đỏ rốt cuộc thoáng hiện một đạo ánh sáng, tiếp theo ánh mắ nhìn chằm chằm bóng dáng đi xa của Hề Thần Trạch.

Tiểu Sơn nhìn thấy được ở trong mắt của cô bé tràn đầy sự sùng bái và mê luyến đối với Hề Thần Trạch, hắn lắc đầu, đỡ lấy cái trán.

Sau đó, cô bé kia thật nhiều lần đều là mặt nóng dán mông lạnh.

Thời điểm Hề Thần Trạch tiếp nhận bộ phim thứ hai, nữ phụ là một hoa đán, ngực to mông lớ, xinh đẹp động lòng người.

Buổi tối một ngày nọ đoàn phim liên hoan, tiểu hoa đán xinh đẹp vòng qua một đám người đạo diễn, đi thẳng tới trước mặt Hề Thần Trạch, ngồi xuống vị trí bên cạnh Hề Thần Trạch.

Dư quang mắt Hề Thần Trạch liếc nhìn cô ta một cái, cái gì cũng chưa nói.

Tiểu hoa đán xinh đẹp ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Hề Thần Trạch, lúc lâu sau, tay nũng nịu bắt đầu như có như không mà cọ cánh tay hắn, cái này, Hề Thần Trạch lập tức đưa cho cô ta một ánh mắt chán ghét.

Cô ta sửng sốt vài giây, rồi sau đó còn chưa từ bỏ ý định, kẹp lên một khối đồ ăn đặt vào trong bát Hề Thần Trạch, tiếp theo Hề Thần Trạch phản ứng như thế nào ư?

Hắn buông chiếc đũa trong tay, không còn chạm đến đô ăn trong bát nữa.

Bữa cơm đó, cả khuôn mặt cô ta đều cứng lại.

Tiểu Sơn ngồi ở bên trái cô ta, cậu lại phải giúp Hề Thần Trạch giải quyết việc mà anh ấy chọc đến, cậu nghiêng đầu nhìn về phía tiểu hoa đán nói: "Anh ấy à.. chính là loại người này, không thích nói chuyện, thích ở trước mặt phụ nữ giả vờ lạnh lùng ấy mà."

Cho nên, ngày đó sau khi liên hoan, có người gõ cửa phòng khách sạn Hề Thần Trạch. Hề Thần Trạch mở cửa, là tiểu hoa đán đó.

Cô ta lắc mông, vứt mị nhãn, nũng nĩu mà nói: "Ngày mai chúng ta có một cảnh diễn cần phối hợp, chúng ta có muốn thử diễn trước một chút hay không?"

"Không cần thiết muộn như vậy còn diễn thử.." giọng nói lạnh lùng của hắn còn chưa rơi xuống, "Phanh" một tiếng, khách sạn cửa phòng đã đóng lại.

Hề Thần Trạch đối với bất kỳ ai đều lãnh đạm vô cùng, ngay cả đôi khi đối diện với Tiểu Sơn cũng là lạnh lẽo. Chính là không có biện pháp, Hề Thần Trạch người này chính là có sự kiêu ngạo của một quý cô tử trong xương cốt.

Nói đến quý công tử, từ khi Hề Thần Trạch xuất đạo, trên mạng liền có vô số đồn đãi nói hắn là phú nhị đại.

Hơn nữa truyền thông bát quái còn đào ra ảnh còn nhỏ đến khi lên đại học của Hề Thần Trạch làm chứng cứ.

Trong ảnh, không thể phủ nhận là quần áo trên người Hề Thần Trạch từ nhỏ đến lớn đều là nhãn hiệu cao cấp, hơn nữa đi học đều là trường quý tộc, thậm chí còn có rất nhiều ảnh chụp Hề Thần Trạch ra nước ngoài du lịch, cái gì mà ngồi du thuyền xa hoa, ảnh ngồi máy bay tư nhân tất cả đều bị đào ra hết.

Càng quan trọng là, bên cạnh Hề Thần Trạch luôn có một người đi theo, người đó là Hề Vân Trì, ai mắt tinh liếc mắt một cái liền nhận ra Hề Vân Trì chính là tổng tài hiện tại của công ty giải trí Vân Duyệt.

Từ nhỏ Hề Thần Trạch liền chơi thân với Hề Vân Trì, Hề Vân Trì không xem như là phú nhị đại điển hình.

Cha mẹ đều có bằng cấp của Harvard, bố hắn là bí thư cao cấp của chủ tịch một công ty, cũng chính là bí thư của ba Hề Thần Trạch, nhưng việc này mọi người đều không biết. Cộng đồng mạng còn tra ra mẹ của Hề Vân Trì là giáo sư đại học. Nhưng là về thân thế Hề Thần Trạch, mọi người đều suy đoán thân thế anh ấy so với Hề Vân Trì tuyệt đối lớn hơn nhiều.

Cũng có người nói, bởi vì Hề Thần Trạch và Hề Vân Khê đều là họ Hề, cho nên có tin nóng nói Hề Thần Trạch và Hề Vân Trì là anh em ruột. Nhưng mà cẩn thận tra xét lại, Hề Vân Trì chỉ có một em gái, là Hề Vân Khê.

Rất nhiều nghi vấn xuất hiện ở trên người Hề Thần Trạch, nhưng là thân phận hắn là quý công tử ẩn hình là không thể để người khác biết đến. Thậm chí cha mẹ hắn là ai, đến nay đều là một bí ẩn. Hơn nữa truyền thông tung ra ảnh chụp luôn hư hư thực thực, trong đó không có bức nào là có sự xuất hiện của cha mẹ Hề Thần Trạch.

Nghĩ như vậy, Tiểu Sơn cảm thấy tất cả các nữ nghệ sĩ dán lên trên người Hề Thần Trạch đều có suy nghĩ, không chỉ bởi vì Hề Thần Trạch có một khuôn mặt tuấn tú, mà càng nhiều hơn vẫn là có ý đồ khác.

Thậm chí những người phụ nữ đó

Lòng đều mang các loại tâm tư khác nhau, đang yêu, quyến rũ, khí phách, muôn hình muôn vẻ quay xung quanh bên người Hề Thần Trạch, từ trước đến nay Hề Thần Trạch cũng chưa liếc mắt nhìn một cái. Về tai tiếng tình cảm giữa Hề Thần Trạch và nữ nghệ sĩ, truyền thông cũng chưa chụp được dù chỉ là một người.

Lúc này, ánh mắt Tiểu Sơn nhìn theo Lam Yên rời đi, trong lòng âm thầm suy đoán: Lam Yên này không thể được, không chỉ dám mắng Trạch đại nhân, còn dám đánh Trạch đại nhân.

Càng kỳ lạ hơn là, Trạch đại nhân thế nhưng đối với việc cô vạn lần kiêu căng, quả thực là mắng không cãi lại, đánh không đáp lại. Giống như bộ dáng của một người đàn ông mới kết hôn vậy.

"Haizza.. đàn ông ấy à.. tóm lại chạy không thoát lòng bàn tay của phụ nữ." Tiểu Sơn thở dài, "Trạch đại nhân là một nam nhân cao lãnh như vậy cũng bị thuần phục rồi."

Tiểu Sơn lắc lắc đầu, xoay người rời đi, cậu còn nhìn nữa, sợ là Hề Thần Trạch lại xông tới muốn đào đôi mắt cậu.

- -

Sáng sớm bầu trời xanh thẳm, ở giữa chỉ có vài đám mây mỏng nhẹ trôi, như là tơ lụa trắng làm cho bầu trời đang xanh thẳm càng thêm trong sáng hơn.

Ánh măt trời nhàn nhạt chiếu vào những bông hoa hướng dương bên ngoài ban công, ong mật kêu ong ong, cuối cùng đậu lại trên cánh hoa hướng dương cánh hoa

Mùi hoa từng sợi từng sợi, xen vào hơi thở.

Đối với Hề Thần Trạch thì, đây lại là một cái xao động trong buổi sáng sớm yên tĩnh, yên tĩnh là bởi vì buổi sáng ở nông thôn thật sự rất yên lặng, xao động là bởi vì cô gái bên người.

Trên ban công cuối hành lang, Hề Thần Trạch dựa lưng ở trên tường, tay tùy ý đút trong túi, tầm mắt buông ra, ánh mắt nhìn về nơi đồi núi xa xăm.

Lam Yên đệm bước chân nhảy tới bên người hắn.

Lần trước, ở chỗ này, cô từ từ tới gần hắn, hắn lại cố tình né tránh cô, nhưng mà lúc này, Hề Thần Trạch yên lặng đứng nguyên ở vị trí đó, cúi đầu nhìn thoáng qua cô, khóe miệng nhấc lên ý cười, rồi sau đó ánh mắt dời về phía đồng ruộng ở nơi xa.

"Khỏi ốm rồi sao?" giọng nói mát lạnh của hắn truyền đến, như là suối nước trong núi rừng, chậm rãi chảy vào tim Lam Yên.

"Ừm." Lam Yên gật gật đầu, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Hề Thần Trạch.

Ánh sáng tinh tế rọi xuống, gợi ra cặp lông mày tuấn tú và sống mũi cao thẳng của hắn. Nhiễm ra hai tròng mắt đen như mực của hắn, tôn lên cặp đẹp lông mi cong cong rõ ràng.

Ánh mắt từ từ di chuyển xuống, là đôi môi mỏng hơi mím lại của Hề Thần Trạch, hàm dưới banh chặt lạnh lùng làm cho hai cánh môi hồng càng thêm gợi cảm, mê người.

Anh ấy đã thay đổi, so với bốn năm trước càng thành thục, càng có hương vị đàn ông hơn, và càng đẹp trai hơn.

Lam Yên nhìn đến có chút mê mẩn.

Ánh mắt Hề Thần Trạch dừng ở phương xa, vẫn chưa phát hiện ánh mắt háo sắc mơ màng của cô gái đang nhìn hắn, giọng nói ấm áp của hắn lại hỏi lần nữa: "Ngón tay thì sao? Không đau nữa rồi?"

"Hả?" suy nghĩ của Lam Yên suy bị kéo trở về, cô vô ý thức ừ một tiếng, âm tiết giơ lên mang theo một tia nghi hoặc, hiển nhiên là không biết Hề Thần Trạch vừa rồi nói gì.

Hề Thần Trạch quay đầu lại, đôi mắt quét về phía tay cô, lại hỏi một lần nữa: "Ngón tay không đau sao?"

Việc này Lam Yên nghe hiểu, giơ lên ngón tay bị lụa trắng băng bó thật dày, may mắn bị thương là tay trái. Chỉ là, cô gian nan mà duỗi thân thẳng ra.

Đầu ngón tay bị băng gạc bao lại, tròn tròn, ngắn ngủn, đầu ngón tay nho nhỏ hơi hơi lộ ra tới.

Lam Yên nhíu nhíu mày, trong miệng phun ra một câu: "Quá xấu, lại lớn hơn nữa có chút giống.." khi nói chuyện, đôi mắt nhỏ của cô hướng tới chỗ nào đó của Hề Thần Trạch ngó lại, đuôi lông mày còn giật giật một chút.

Hề Thần Trạch: "..."

Cô gái bên cạnh vui vẻ mà có ý xấu trêu chọc. Được rồi, hắn còn có thể làm thế nào chứ.

Hắn không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, sau đó giả vờ lạnh lùng, vươn tay đem Lam Yên đầu vặn ra, khiến cho tầm mắt cô từ địa phương không nên nhìn dời đi.

"Tôi đều đã nhìn qua một lần, lại xấu hổ cái gì chứ?" đầu Lam Yên bị gõ một cái, trong miệng lại xấu xa mà nói lời lưu manh, "Thứ đồ kia của anh, mềm oặt. Thật xấu."