Chương 12: Mối tình đầu vợ chồng (12)

Chương 12: Mối tình đầu vợ chồng (12)

Editor: Lanhna

Một đêm này, tiếng mưa rơi bên ngoài phòng chưa ngừng lại, nhưng lại giống như là một khúc nhạc êm ái mềm nhẹ cho giấc ngủ, trấn an con người trong lúc ngủ mơ.

Cho đến sáng sớm, tiếng mưa rơi mới thưa dần, mặt trời mới phá vỡ mây đen ló ra, tưới xuống những tia sáng ấm áp.

Tia nắng ban mai nhảy lên chiếu đến trên giường Lam Yên.

Một đêm mộng đẹp, Lam Yên đón ánh nắng nhu hòa mở ra hai mắt, chớp chớp hàng mi dài, tạo thành bóng râm nhỏ trên mặt cô.

"Chíp chíp.." ở nông thôn yên tĩnh tiếng chim kêu thanh thúy vang lên.

Lam Yên duỗi eo một cái, cả người ở trên giường lăn một vòng, sau đó lấy ra di động, ở điện thoại tìm được "Mía ngọt".

Tối hôm qua, cô suy nghĩ rất lâu nên lấy biệt danh cho Hề Thần Trạch như thế nào, cuối cùng cô đem tên trong danh bạ của hắn đổi thành "Mía ngọt". Bởi vì cô cảm thấy Hề Thần Trạch thật sự giống cây mía, có vỏ thật dày và cứng rắn, nhưng mà khi mình cắn vào từng miếng từng miếng, trong miệng tràn đầy ngọt ngào.

Lam Yên cười ấn xuống nút "Gửi đi."

Cô gửi cho Hề Thần Trạch một tin nhắn: Buổi sáng tốt lành. 【 hình ảnh 】

Ở ngay bên cạnh phòng Lam Yên, Hề Thần Trạch tỉnh lại đi tắm xong, thân trên để trần đứng ở trước gương trong phòng tắm. Ánh sáng chiếu vào trên người hắn, bọt nước dọc theo đường cong cơ bắp chảy xuống.

Hắn đang đánh răng.

"Tinh" là âm thanh nhắc nhở có tin nhắn mới.

Hề Thần Trạch xúc miệng vài cái rồi nhổ ra bọt kem trong miệng, đi ra phòng tắm đi vào đến trước giường, nhặt lên di động trên đầu giường. Click mở icon màu hồng vừa hiện lên, tin nhắn mới nhất hiển thị người gửi là "Lam Yên", trong mắt hắn xẹt qua một tia vui sướиɠ.

Cong ngón tay lại click mở, "Buổi sáng tốt lành" ba chữ (trong tiếng Trung là ba chữ) làm tim hắn ấm áp hắn. Nhưng khi mở hình ảnh ra, hắn cả người cứng lại rồi, hầu kết có chút căng chặt.

Trong hình, Lam Yên mặc Bikini đứng ở trên bờ cát ánh vàng rực rỡ, tay nhẹ nhàng đăt ở bên hông bày ra tư thế mê người, khuôn mặt nhỏ cũng ngẩng lên, tóc ướt đẫm đang nhỏ nước, bọt nước chảy ở phần cổ và vai trơn bóng của cô, lại dọc theo xương quai xanh chảy về phía khe rãnh sâu hút.

Ảnh chụp là một tháng trước Lam Yên chụp quảng cáo cho mộ hãng đồ uống lạnh, xuất phát từ lòng yêu cái đẹp, cô bảo Lý Hạ tự mình chụp cho cô. Kết quả không nghĩ đến Lý Hạ tùy tiện chụp một tấm lại chụp cô mê người đến như vậy. Bởi vậy, cô vẫn luôn để bức ảnh này ở trong điện thoại. Kết quả không nghĩ tới, hôm nay thế nhưng có tác dụng.

"Tinh" một tin nhắn mới lại nhảy ra.

【 ngày hôm qua xem ảnh chụp cơ bắp của anh, bức ảnh này coi như là đáp lễ đi! 】

Hề Thần Trạch nhìn chằm chằm tin nhắn trên di động, bật cười một tiếng, trong lòng cười mắng: Dã nha đầu nghịch ngợm này.

Một giây sau, lại có một tin nhắn mới: 【 Dậy chưa? 】

"Cái gì vậy, đang xem mỹ nữ nào vậy?" Trợ lý tiểu Sơn rời giường đi tới, ánh mắt nhìn lướt qua tin nhắn trên di động Hề Thần Trạch, tò mò hỏi.

Bởi vì nhân viên công tác đông đảo, phòng cũng không đủ, cho nên tối hôm qua tiểu Sơn và Hề Thần Trạch ngủ chung một phòng. Trong phòng khác càng khoa trương hơn, bốn năm người ngủ cùng nhau, ngủ dưới đất cũng có rất nhiều. Bởi vì là chiếu cố các nghệ sĩ là khách quý, cho nên Hề Thần Trạch, Lam Yên cùng với đám Tiểu Hùng, bọn họ sẽ có phòng đơn.

Lúc này, tiểu Sơn quay đầu hướng về phía Hề Thần Trạch.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hề Thần Trạch một phen ấn tắt màn hình di động, không để tiểu Sơn thấy rõ ràng người trong ảnh là Lam Yên.

"Là ai vậy?" Tiểu Sơn tò mò mà lại hỏi một lần nữa.

Hề Thần Trạch mắt lạnh không trả lời hắn, mà hỏi: "Cậu nhìn thấy cái gì?"

"Một người.. một vị mỹ nữ." Tiểu Sơn bị Hề Thần Trạch nhìn đến nói chuyện ấp úng, nhưng cuối cùng vẫn bồi thêm một câu, "Dáng người thật đẹp."

Hề Thần Trạch đem điện thoại đút vào túi quần, tay nắm chặt lại, đốt ngón tay kẽo kẹt vang lên.

"Trạch đại nhân, anh muốn làm gì?"

"Đào đôi mắt của cậu ra."

- -

"Ưʍ.." Lam Yên duỗi eo rời giường. Cầm lấy di động nhìn một cái, Hề Thần Trạc chưa trả lời tin nhắn của cô, có chút khó chịu, cô đem điện thoại ném trên giường, đẩy cửa vào phòng vệ sinh.

Tắm rửa đơn giản xong, cô bọc một cái khăn tắm trên người. Lúc này, cô đứng ở trước gương phòng, nhìn vào gương tự luyến một trận.

"Gương thần hỡi.. gương thần.. trên thế giới này ai là người xinh đẹp nhất?" Khi nói chuyện, cô nâng nửa mắt, khuôn mặt nhỏ giơ lên, tay nhẹ nhàng gợi lên cái cằm tinh xảo của mình.

"..."

Cái gương đối diện đương nhiên sẽ không trả lời cô.

Phát thần kinh xong, Lam Yên chớp đôi mắt vài cái, trong miệng tự mắng chính mình: "Ấu trĩ." Rồi sau đó lôi ra bàn chải đánh răng dùng một lần, tiếp tục mắng: "Lam Yên ngươi quả thực là sau khi gặp được Hề Thần Trạch, đầu óc cũng hỏng luôn rồi."

Trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, ánh mắt nhoáng lên thoáng nhìn lại trong gương, bộ ngực trắng nõn của mình, lõα ɭồ ở trong không khí, bởi vì mới vừa tắm xong, phần trắng đó lai lộ ra một chút hồng, trong lòng cô đột nhiên lại toát ra rất nhiều rất nhiều suy đoán.

Hề Thần Trạch nhìn thấy ảnh chụp mà mình gửi sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ thẹn thùng sao? Sẽ đỏ mặt sao?

Vậy nếu.. có một ngày mình thật sự lấy bộ dạng hiện tại xuất hiện ở trước mặt hắn, có thể làm bùng phát du͙© vọиɠ trong hắn hay không?

Nghĩ nghĩ, Lam Yên cắn môi, còn vứt một cái mị nhãn đối với chính mình trong gương. Lại vặn vẹo eo thon nhỏ, cuối cùng thậm chí nâng đôi tay lên đẩy đẩy ngực, thẳng đến bên trong khăn tắm trắng tinh lộ ra một đường rãnh thật sâu, cô mới dừng lại.

Vài giây sau, cô lại bỗng nhiên đứng thẳng thân mình, bởi vì cô ý thức được chính mình giống một thiếu nữ hư hỏng, thần kinh lại ngu ngốc.

Cô cầm bàn chải đánh răng trong tay ném về phía thùng rác, nhìn trong gương tự mình trong miệng nói thầm: Thật ngu ngốc.

Rửa mặt xong, sửa sang lại mọi thứ xong, Lam Yên đẩy ra cửa phòng tắm, đi đến trước giường vội vội vàng vàng cầm lấy di động, vừa thấy Hề Thần Trạch vẫn là chưa trả lời tin nhắn của cô. Khó chịu trong lòng càng tích tụ nhiều hơn, cô đem điện thoại ném lại trên giường, nhưng mà 2 giây sau, cô lại nhặt lên.

Cô ngồi xuống trên giường, một tay dùng khăn lông sạch sẽ lau mái tóc còn đang ướt nhẹp, một tay khác cầm di động, đôi mắt trước sau nhìn chằm chằm màn hình di động.

Cô đang đợi tin nhắn trả lời của Hề Thần Trạch.

1 phút sau, không có âm thanh.

5 phút sau, không có động tĩnh.

10 phút sau, "Tinh.." một tiếng, có tin nhắn mới, Lam Yên vụt mội cái mở ra tin nhắn.

Là..

10086!

(mình nghĩ đây là số tổng đài bên đó, nên chị Yên mới tức vậy đó (: V)

"ahihi." Cô khẽ mắng. Sau đó mở ra giao diện tin nhắn mà cô nhắn với Hề Thần Trạch, vẫn không có tin nhắn nào, cô lại gõ thêm một dòng mới, lại hỏi một lần nữa:

【 Vẫn chưa dậy sao? 】

Một giây, hai giây, ba giây, Hề Thần Trạch gửi lại: 【 dậy rồi, buổi sáng tốt lành. 】

Gần sáu chữ, Lam Yên vui như nở hoa, thay quần áo xinh đẹp mới ra khỏi phòng.

Lam Yên rời giường sớm, hiện tại thật ra mới hơn 6 rưỡi sáng, rất nhiều nhân viên công tác đã vội vàng dậy, nhưng đợi đến lúc quay hẳn là còn phải đợi một đoạn thời gian nữa. Cho nên, cô nghĩ ra ngoài đường nhỏ của thôn đi dạo.

Ở nông thôn không khí sáng sớm không khí thật trong lành, tối hôm qua trận mưa qua đi, sáng nay lại nghênh đón nhưng cơn gió nhè nhẹ mang theo sự mát mẻ, thổi qua người rất là thoải mái.

"Lăng Phàm.. anh thật sự đến đây sao?" Đột nhiên tiếng của một người phụ nữ đánh vỡ sự yên lặng lúc sáng sớm.

Ra khỏi khách sạn, ở một chỗ rẽ giao lộ, một thân ảnh cao gầy từ trước mắt lướt qua, Lam Yên nheo mắt nhìn qua, là Lâm Tử Hàm.

Lâm Tử Hàm chạy đến trước mặt một người đàn ông, hắn rất cao, cao hơn cô ta hai cái đầu.

Âm thanh nói chuyện ép tới rất thấp, nhưng mà bộ dạng giả dối hẹp hòi kia chỉ tăng không giảm.

"Lăng Phàm? Lăng Phàm?" Lam Yên ở trong miệng nhẩm lại mấy lần cái tên này, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ: "Cố Lăng Phàm!"

Cố Lăng Phàm là con trai độc nhất của Cố gia, ba hắn Cố Dực là nhân vật hô mưa gọi gió ở thành phố A.

Đại nghiệp của Cố gia, bao gồm rất nhiều ngành sản xuất, địa ốc chiếm phần lớn nhất, tiếp theo là ngành sản xuất thực phẩm, cuối cùng là sản nghiệp giải trí.

Đến nay, Cố Lăng Phàm lại còn là tổng tài công ty Cảnh Thụy, tuy rằng hắn chỉ có 25 tuổi.

Nhưng là mọi người đều nói Cố Lăng Phàm chính là một kẻ ăn chơi trác táng, hắn tiếp nhận công ty truyền thông Cảnh Thụy chính là vì vui chơi trong giới giải trí mà thôi.

Sự thật chứng minh đúng là vậy thật, Cố Lăng Phàm khi tiếp nhận công ty truyền thông Cảnh Thụy hai năm, thay đổi không dưới mười người bạn gái. Hơn nữa mười người bạn gái kia của hắn lại càng đáng thương hơn là, không một ai được hắn thừa nhận trước mặt công chúng.

Lam Yên nhìn thấy Lâm Tử Hàm và Cố Lăng Phàm như vậy, lại nghĩ đến những lời đồn đại đủ loại đó. Cô chỉ cảm thấy Lâm Tử Hàm như là thiêu thân lao đầu vào lửa, ngốc đến đáng thương. Nhưng là lại tưởng tượng, ít nhất thiêu thân đối với lửa cháy là thật sự nhiệt tình yêu thương, nhưng Lâm Tử Hàm đối với Cố Lăng Phàm chưa chắc là thật lòng, hai người chỉ là lợi dụng lẫn nhau để đạt lợi ích mà thôi, Lam Yên nghĩ như vậy.

"Lăng Phàm, không cần như vậy? Sẽ bị người nhìn thấy." thanh âm Lâm Tử Hàm kiều nhu truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của Lam Yên.

Dư quang cô liếc qua, thân hình cao lớn của Cố Lăng Phàm vùi ở trên người Lâm Tử Hàm, bàn tay to không quan tâm mà từ phía dưới vạt áo Lâm Tử Hàm tìm kiếm hướng lên trên.

Nhưng cuối cùng khi Lâm Tử Hàm đẩy đi đẩy lại, hai người hướng về phía chiếc xe màu đen bảo mã (BMW) đi đến.

"Hít.." Lam Yên hít sâu một hơi, nhìn thấy một màn trước mắt này, cô cũng sợ đôi mắt mình sẽ bị đau mắt hột.

Cô dùng sức lắc đầu, thật muốn đem tất cả hình ảnh ghê tởm trong đầu mà mình nhìn thấy đều xóa sạch đi. Lắc lắc đầu, cô bước chân lùi ra sau, muốn rời đi nơi này càng nhanh càng tốt.

Nhưng là một âm thanh "Răng rắc" vang lên, cô dẫm phải vỏ lon trên mặt đất, tiếp theo khi ngẩng đầu lên, một ánh mắt từ Cố Lăng Phàm ném tới, Lâm Tử Hàm trong ngực hắn, khóe miệng câu lấy ý cười đối với Lam Yên.

Nụ cười kia càng làm cho người khác ghê tởm, thân thể Lam Yên bỗng rùng mình một cái, xoay người bước nhanh rời khỏi nơi đó.

- -

"Lam Yên, sớm vậy." người ở đối diện phòng Lam Yên là Tiểu Hùng. Tiểu Hùng đánh ngáp ra khỏi cửa đi tới, đúng lúc gặp phải vừa Lam Yên trở về.

Lam Yên bởi vì chuyện vừa rồi trong lòng có chút loạn, nhìn đến người quen, nghe được Tiểu Hùng thân thiết thăm hỏi, cô cuối cùng cũng hoàn hồn, cô dừng lại một chút, cười trả lời: "Tiểu Hùng, chào buổi sáng.."

"Quần áo rất đẹp." Tiểu Hùng đi tới, trái phải tìm hiểu Lam Yên.

Lam Yên cúi đầu nhoẻn miệng cười, "Cảm ơn, quần áo của chị cũng rất đẹp."

"Lạch cạch", khi hai người đang nói chuyện hăng say, Hề Thần Trạch đẩy cửa ra, từ bên trong đi ra, lắc lắc tay.

Thân hình cao lớn đứng ở trước mặt Lam Yên, đó là một loại cảm giác an toàn tồn tại, nếu không phải Tiểu Hùng đang ở bên cạnh, Lam Yên cảm thấy cô sẽ từng chút một ôm lấy hắn.

"Chào buổi sáng!" ánh mắt Hề Thần Trạch đảo qua Tiểu Hùng, cuối cùng dừng ở trên người Lam Yên.

Hôm nay Lam Yên mặc áo thun màu xám trắng và một cái quần jean rộng thùng thình, ống quần cuộn lên vài vòng lộ ra mắt cá chân trắng nõn.

Trên mặt cô trang điểm cũng hoàn toàn khác với ngày hôm qua, ngày hôm qua cô phủ một lớp phấn mắt dày nặng và bôi son môi đỏ thẫm lộ ra sự quyến rũ từ trong xương của cô, mà hôm nay chỉ trang điểm một lớp nhạt nhạt, màu môi hơi hồng nhạt tạo ra điểm xuyến cho đôi môi nhỏ xinh giống như thạch trái cây vậy, làm người nhìn chỉ muốn cắn một ngụm.

Hề Thần Trạch phối hợp quần áo luôn cố định một phong cách, phần trên là một áo phông trắng thon gọn đơn giản, phía dưới là một quần thể thao màu đen.

Như vậy xem ra, cô lựa chọn thật ra cùng hắn có chút trùng hợp, đều là áo thun màu trắng, giống như áo tình nhân vậy.

Hề Thần Trạch bật cười. Sau đó hướng về cửa cuối hành lang đang lộng gió đi tới.

Lam Yên quay sang Tiểu Hùng cười cười, sau đó quay về phía Hề Thần Trạch đuổi theo, "Đi đâu vậy?"

"Hóng gió." Thanh âm trả lời nhàn nhạt không có cảm xúc gì.

Cô bước nhanh đi đến phía trước hắn, hơi nghiêng đầu liếc hắn, sau đó cô cố ý duỗi người, tiếp theo "bốp" một tiếng, cô giả vờ làm bàn tay đánh vào trên mặt hắn.