Ánh mắt của Diệp Thanh Đường dừng ở chỗ hầu kết của anh.
Cô thừa nhận có hơi nhục, bởi vì hình như anh thật sự rất bình tĩnh, dù sao phản ứng sinh lý không lừa được người.
“Được rồi.” Diệp Thanh Đường cười thản nhiên: “Vậy anh sẽ không tố cáo với bố tôi đâu nhỉ?”
“Tôi sẽ không.”
Diệp Thanh Đường ngồi thẳng người, duỗi tay, kéo một bên cửa xe khác.
Ứng Như Ký ngờ vực mà nhìn cô.
“Không say, lừa anh thôi.” Cô thản nhiên thừa nhận mình nói dối: “Tự tôi gọi xe về.”
Giây tiếp theo, Ứng Như Ký duỗi tay bắt lấy cổ tay của cô: “Con gái về nhà một mình thì thế nào cũng không an toàn. Tôi đưa cô về.”
Thái độ chính trực đến nỗi không chõ mồm vào được.
Diệp Thanh Đường lại ngồi về, cô nói mình không say, nhưng cuối cùng lại như là không thắng được men rượu, nhắm mắt nghiêng người dựa vào ghế, cả người như bị rút hết xương cốt.
Ứng Như Ký lấy điện thoại ra, gọi người lái thay.
Thời gian đợi người ta đến đây, anh cảm nhận được hô hấp của người bên cạnh càng lúc càng chậm.
Vừa muốn quay đầu nhìn xem thì có một sức nặng dựa vào bả vai.
Mái tóc xoã tung kia khẽ cọ qua gò má của anh, kèm theo đó là sự ngứa ngáy cực nhỏ.
Gara ngầm cực kỳ yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng mới vang lên tiếng ô tô khởi động.
Người tựa lên vai anh cũng không còn nhúc nhích.
Qua một hồi lâu, Ứng Như Ký mới tin, cô ngủ thật rồi, không tiếp tục chơi cái trò lừa bịp gì mà lúc thì giả là thật, khi thì thật cũng là giả nữa.
Người lái thay đã đến.
Bả vai trái của Ứng Như Ký giữ im không động đậy, tay phải mở cửa sổ xe rồi đưa chìa khóa ra.
Chiếc xe hòa vào ánh đèn yếu ớt bên sông trong đêm khuya.
Người lái thay hỏi anh muốn đi đâu, Ứng Như Ký báo địa chỉ của biệt thự nhà họ Diệp.
Từ đầu đến cuối người bên cạnh đều không tỉnh, cánh tay trái của anh cũng dần trở nên cứng nhắc, nhưng cuối cùng vẫn nhịn rồi lại nhịn, không đánh thức người dậy.
Tất cả tiếng động đều rất nhẹ nhàng chậm chạp, ví dụ như tiếng gió ngoài cửa sổ, tiếng lốp xe đã bị ngăn cách ở ngoài hay là ngay cả tiếng hít thở lên xuống.
Ứng Như Ký im lặng ngồi trong bóng đêm. Thỉnh thoảng, chiếc điện thoại chỉnh về chế độ yên lặng lại sáng lên, trong nhóm WeChat của văn phòng, Sở Dự rộng rãi phát bao lì xì với con số khủng, icon “Cảm ơn ông chủ”: “Cảm ơn papa” liên tục nhảy lên.
Có người @Ứng Như Ký, gửi một cái icon nháy nháy mắt ra hiệu, đầy ý ám chỉ.
Ứng Như Ký cũng gửi một cái theo mức của Sở Dự, rồi sau đó khóa điện thoại lại, cất về lại túi.
Chê ồn ào, không muốn để ý đến.
Xe chạy được nửa đường, trong sự yên tĩnh khiến con người ta mê man buồn ngủ ấy thì chợt có một tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh đó.
Diệp Thanh Đường giật mình một cái, ngẩng đầu lên rồi lơ mơ tìm kiếm chỗ phát ra tiếng, một lát sau mới ý thức được điện thoại trong túi sách, thế là vội vàng moi ra.
Cô híp mắt nhìn màn hình, có lẽ là cảm thấy ánh sáng chói mắt quá.
Ngón tay ấn nhẹ xuống nút trả lời màu xanh, giây tiếp theo, cô thay sang giọng điệu làm nũng một cách tự nhiên: “Mẹ à, sao muộn vậy rồi còn gọi điện thoại thế?”
Sau đó Ứng Như Ký may mắn mở mang được về một mặt khác của Diệp Thanh Đường: Cô học sinh cấp hai ngây thơ, ngay cả trưa hôm nay uống một ly trà sữa cũng phải báo với phụ huynh.
Lúc nghe điện thoại Diệp Thanh Đường có một thói quen vô thức, cô sẽ quấn một lọn tóc xoăn vào ngón tay, xem nó như là lò xo mà buông ra rồi quấn lại, sau đó lại buông ra.
Cuộc điện thoại chủ đề chuyện nhà chuyện cửa, chuyện lông gà vỏ tỏi nhưng cũng nói chừng mười phút.
Ứng Như Ký còn “may mắn” hơn khi biết được, phòng làm việc của cô bị mất mạng cả một buổi sáng, son môi cô mua theo reviewer nổi tiếng không như ý muốn, cô mua một hũ tẩy da chết mặt hương hoa anh đào bản giới hạn mùa mới, bralette* mới của cô là màu hồng nhạt.
*Được dịch từ tiếng Anh-Bralette là loại áo ngực nhẹ không có gọng, được thiết kế chủ yếu để tạo sự thoải mái. Bralettes đôi khi cũng được mặc như áo khoác ngoài, và cũng được thiết kế như áσ ɭóŧ cho các cô gái đang phát triển ngực
Cái từ này Ứng Như Ký không hiểu, vì thế anh lấy điện thoại ra rồi căn cứ vào phát âm mà ghép lại, sau đó nhìn kết quả phiên dịch hiện ra mà chìm vào khoảng lặng.
Có một chút nghi ngờ, có phải Diệp Thanh Đường đã quên sạch sành sanh rằng giờ phút này bên cạnh còn có một người phái nam không quen thuộc đầy xa lạ không.
Cuối cùng cuộc điện thoại này cũng kết thúc, mà Diệp Thanh Đường cũng như là cuối cùng cũng nhớ đến sự tồn tại của anh, vứt chiếc điện thoại đã khóa màn hình vào túi xách, cô cười hỏi: “Thầy Ứng, xe lái về đâu vậy?”
“Nhà cô.”
“Có thể đổi tuyến đường đến chung cư Quan Lan không?”
Ứng Như Ký không hỏi chỗ này là chỗ nào, chỉ kêu tài xế lái thay chuyển hướng.