Chương 12

Mà đến lúc này Diệp Thanh Đường mới nói: “Vừa nãy không cẩn thận ngủ mất tiêu, xin lỗi nhé.”

“Không sao.”

“Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách tôi……” Cô lại chợt chuyển đề tài câu chuyện, như là hai mươi phút nghỉ ngơi kia đã làm cho cô nạp đầy máu mà sống lại, lại có thể dùng đống tính toán đầy bụng kia một cách dễ như trở bàn tay, liên tục dùng trên người anh.

Sự lấp lánh trong đôi mắt hạnh kia quay vòng, khiến Ứng Như Ký tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu theo phản xạ có điều kiện.

Không sai vào đâu được, câu tiếp theo của cô là: “Ai bảo thầy Ứng đứng đắn như vậy đâu chứ, làm tôi vô tình thả lỏng bản thân quá mức.”

Ứng Như Ký liếc nhìn cô một cái, biểu cảm như cười mà không cười: “Thế cơ, tin tưởng tôi vậy ư?”

“Người ngay thẳng hoặc là tên khốn, đối với tôi mà nói thì thật ra cũng không khác lắm.”

Ứng Như Ký quay đầu, không muốn dính dáng nhiều đến kiểu đề tài này: “Người gọi điện là bà Diệp?”

“Ừm. Nhưng mà mẹ của tôi không thích người khác gọi bà ấy như vậy, bà ấy thích mọi người gọi bà ấy là bà Trang hơn.”

“Hình như tôi chưa từng gặp mặt bà ấy.” Ứng Như Ký cũng lập tức thay đổi xưng hô.

Diệp Thanh Đường cười rộ lên: “Bình thường thôi. Người không biết sẽ cho rằng gia đình tôi là gia đình đơn thân. Bà ấy là nhϊếp ảnh gia, thường xuyên đi các nơi sưu tầm này nọ, không thích gò bó ở trong nhà, cũng ghét bố tôi dính người quá. Cái gọi là đi công tác của bố tôi kia, gần như là đi tìm mẹ tôi đấy.”

“Lần này cũng vậy?”

“Ừm.” Diệp Thanh Đường cúi đầu mở khóa túi xách, móc từ bên trong ra một cái gương nhỏ kiểu phục cổ lớn bằng bàn tay, có tay cầm, tô điểm bằng tua dua mạ vàng, mặt trái là hình một cô gái xinh đẹp.

Cô giơ tay mở đèn trần xe lên, ngón tay thon dài cầm tay cầm, cứ không coi ai ra gì như vậy mà nhìn gương kiểm tra lớp trang điểm.

Ứng Như Ký dùng dư quang nơi khóe mắt để đánh giá.

Cô trang điểm mỏng, khóe mắt quệt một tàn hồng, son môi đã bị trôi hết, lộ ra màu môi hồng nhạt gốc. Trên má trái, mấy vết tàn nhang màu nâu nhạt không dùng bất cứ thứ gì che đi, đúng y như cái tính ngang bướng tùy ý của cô, cái tính cách hành xử khác người nhưng lại tự nhiên như thường.

Mặt gương chợt chuyển hướng.

Ứng Như Ký đã sớm đoán trước được mà rời mắt đi.

Diệp Thanh Đường nhìn chằm chằm vào đôi mắt chiếu trong gương của anh: “Thầy Ứng rất tò mò chuyện của tôi à?”

Giọng của Ứng Như Ký cực kỳ bình tĩnh: “Cô hy vọng tôi trả lời cô thế nào?”

Người đàn ông thông minh. Diệp Thanh Đường nghĩ thầm, nếu anh còn hợp tác với bố cô nữa thì sau này sẽ không tránh được việc phải giao tiếp, tóm lại là làm ra dáng vẻ phòng ngừa chu đáo vân vân kia nhiều hơn chút thôi, là cô sẽ có điểm để mà ghét anh một cách chính đáng.

Đây giống như là lời anh có thể nói ra nhưng anh lại chẳng nói.

Diệp Thanh Đường cất gương đi, ném vào lại túi xách, sau đó lại lấy điện thoại ra.

Cô ấn rồi lướt màn hình, không biết đang làm gì.

Nhưng cuối cùng không gian đã yên tĩnh trở lại.

Ứng Như Ký mở cửa sổ xe ra cho thoáng khí, gió xuân ẩm thấp ập vào mặt.

Gió thổi một lát, anh chợt thấy cánh tay bị nhẹ chọc một cái.

Quay đầu nhìn lại, Diệp Thanh Đường đưa tay ra, có một chiếc airpods đang nằm trong lòng bàn tay.

“Anh đưa tôi về nhà, tôi mời anh nghe nhạc.” Cô cười nói.

Ứng Như Ký hơi khựng người, nhưng vẫn duỗi tay cầm tai nghe lên.

Vào lúc nhét vào tai trái, tiếng nhạc liên tục phát ra.

“…… Đàn cello*?”

*Cello hay Violoncelle, còn được gọi trung vĩ cầm

“Ừm, ELegie in C Minor, do Jacqueline Mary du Pré* diễn tấu. Cô ấy có một cây đàn gọi là Davidoff, giờ đang được Yo-Yo Ma cất giữ.”

*Jacqueline Mary du Pré sinh ngày 26 tháng 1 năm 1945, là con của Iris và Derek du Pré,

Ứng Như Ký nhìn chằm chằm cô một hồi: “Không giống phong cách của cô lắm.”

“Phong cách của tôi là gì?” Diệp Thanh Đường cười hỏi: “Rock and roll*? Kpop?”

*Rock and Roll là một thể loại nhạc đại chúng có nguồn gốc và phát triển ở Hoa Kỳ

Ứng Như Ký chớp được khoảnh khắc cô khẽ nhếch khóe miệng, biểu cảm bỗng có chút đau buồn vụt qua.

Loại cảm xúc đau buồn này, không, chỉ cần là cái từ đau buồn này thôi, đặt cạnh cô Diệp là đã có một loại cảm giác không hợp rồi.

Nhưng Ứng Như Ký tin đó cũng không phải ảo giác.