Chương 6: Không qua đây ngồi sao?

Thật giống như không nghe được vậy, đầu đối phương còn chôn ở cổ của cô, cô bị hôn đến co người lại rồi ngẩng đầu lên như muốn trốn thoát, để lộ một bên cổ thon dài mịn màng để mặc anh làm gì thì làm.

Hơi thở khắp người đều là của anh.

Liễu Nhược không nhịn được gạt bỏ suy nghĩ trước đó của mình, mùi này sạch sẽ chỗ nào, rõ ràng rất là hỗn loạn.

Nhưng bàn tay vốn định nhéo gáy anh nhắc nhở anh đứng dậy, lại không hiểu sao lại nhẹ nhàng buông xuống, vuốt ve mái tóc mềm mại của đối phương.

Giống như đang trấn an chú chó lớn bởi vì đói bụng mà nóng nảy nào đó.

Lâm Hành Dã rất ít khi ngủ nướng, ngược lại không phải anh có quyết tâm, mà vì anh có quá nhiều tinh lực nên luôn lập tức đứng dậy khi mới thức dậy, thay vì lãng phí thời gian.

Nhưng cơ thể cô gái thơm tho mềm nhũn, rõ ràng đang run rẩy nhưng lại dung túng ngầm đồng ý. Động tác luồn qua tóc anh rất dịu dàng nhẹ nhàng, giờ phút này anh thật sự rất muốn tiếp tục làm như vậy.

Anh dùng răng nanh bên trái cọ xát vào một bên cổ cô, để lại một dấu răng nhàn nhạt, rồi ngẩng đầu lên như nam châm ngăn cách hai cực, đột nhiên mỉm cười nhàn nhạt như chợt nhớ ra điều gì đó: "Vậy tôi đi tắm trước nhé, tôi tắm nhanh lắm."

Trong giọng nói của anh vẫn còn du͙© vọиɠ chưa tiêu tan.

Liễu Nhược nhất thời không hiểu được anh đang nghĩ gì, tâm nguyện tắm rửa của cô cuối cùng cũng có thể thực hiện được. Cô sẽ có lần đầu tiên mà không phải bẩn thỉu. Về phần ai đến trước ai đến sau cũng không có gì khác nhau, vì thế cô gật đầu đồng ý.

Chó lớn có nhiều tiền thật, Liễu Nhược nghĩ đến chiếc xe gắn máy cực kỳ đẹp của anh, lại nhìn căn phòng sang trọng trước mặt dưới ánh đèn rực rỡ.

Cô rất hài lòng với con mắt chọn người của mình.

Không phải cô nịnh bợ, dù sao cô cũng không cần lợi ích gì từ Fwb(*). Những đứa trẻ nhà giàu mà cô từng gặp đều thông minh như cô, hoặc là quần áo lụa là buông thả phá của. Vị Fwb của cô chỉ chơi xe gắn máy chứ không chơi phụ nữ như vậy khá là hiếm thấy.

(*): friend with benefit

... Chờ một chút.

Nhìn dáng vẻ anh thuần thục như vậy, hẳn, sẽ không, vẫn là, xử nam chứ?

Cô ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy Lâm Hành Dã đi ra, sợi tóc vẫn còn nhỏ giọt, áo choàng tắm của khách sạn chật đến mức có thể nhìn thấy hình dáng bắp thịt trên ngực của anh.

Không thấy được cơ bụng, Liễu Nhược thở dài trong lòng, nhưng tầm mắt di chuyển lên đối mắt với anh thì lại có chút ngượng ngùng. Việc vừa làm trong bóng tối ầm ầm hiện lên trong đầu cô, bị ánh sáng rực rỡ gợi lại khiến cô xấu hổ.

Cô ném xuống một câu ‘mình đi tắm’, sau đó gần như là chạy mất dạng vọt vào phòng tắm.

Đèn trong phòng tắm sáng hơn, nước dội xuống còn nóng hơn cả cơ thể cô, cô nhìn thấy mình trong gương đối diện, toàn thân rực lên màu hồng như ý xuân.

Ừm, còn chưa chân chính bắt đầu, cô cũng đã cảm giác được khác biệt giữa người thật và một món đồ chơi nhỏ.

Không có cách nào gạt bỏ những nội dung màu vàng trong đầu, cũng không có cách nào vượt qua nỗi xấu hổ và căng thẳng khi sắp quan hệ lần đầu tiên. Cô cam chịu quay lưng lại, tập trung tắm rửa bản thân cho sạch sẽ.

Trên kệ có áo choàng tắm và đồ lót dùng một lần.

Thật chu đáo mà.

Cô mím môi một cái, nhưng khi nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, cô vẫn là không nhịn được choáng váng đầu hoa mắt, cả người như bị lơ lửng trên không. Bất chấp để lộ bất kỳ khuyết điểm nào, khoảnh khắc cô bước ra ngoài mạng lưới liên lạc đã cắt đứt toàn bộ đèn trong phòng.

Bây giờ AI đã hoàn toàn chiếm lĩnh cuộc sống thường ngày của con người, mà việc dùng AI để hack không phải là điều khó khăn.

Khi một môi trường rơi vào bóng tối, nguồn ánh sáng duy nhất sẽ trở nên rõ ràng.

Mà chó lớn khôn khéo thân thiết của cô đang ở dưới ánh đèn duy nhất lẳng lặng nhìn cô.

Gương mặt anh vẫn không có biểu tình gì, Liễu Nhược bỗng dưng có thể nhìn ra mấy phần ranh mãnh từ trong mắt anh.

Đây là đèn sàn có thể sạc độc lập không được kết nối với Internet.

... Tại sao ở khách sạn phía đông của các người có loại đồ vật như này vậy?

Thật ra thì Lâm Hành Dã không thể chắc chắn việc cúp điện vừa rồi có quan hệ với cô hay không, nhưng tình cờ khách sạn này là tài sản của gia đình anh, anh cũng có tấm thẻ đặc quyền để điều chỉnh nạp điện không nối mạng vào giữa đêm không thành vấn đề.

Lúc này anh mới xác nhận, dưới tình huống không ánh sáng, cô thật sự có khác biệt rất lớn.

Giống như bây giờ vậy.

Cô trở lại với vẻ luống cuống và câu nệ như lần đầu gặp nhau, trong bóng tối một chút bóng dáng chủ động cũng không thấy được.

Tựa lưng ghế sô pha trong khách sạn nghiêng về phía sau nên anh nằm ngửa nhìn cô từng bước từng bước hoàn toàn đi vào phạm vi có ánh sáng chiếu vào.

Màu đỏ thẫm lan tràn khắp da thịt cô, cổ, gò má, thậm chí cánh tay.

Sau đó giống như bị ánh sáng đóng băng, cô không mở miệng giải thích, cũng không có nhúc nhích.

Yết hầu của Lâm Hành Dã lăn lộn, tùy tiện chọn một bộ phim, vỗ một cái lên chỗ ngồi bên cạnh: "Không qua đây ngồi sao?"