Chương 5: Bởi vì muốn làm cậu

Bị người lừa dối dĩ nhiên không phải trải nghiệm vui vẻ gì, nhưng Lâm Hành Dã ngoài ý muốn không quá tức giận.

Ngược lại anh lại càng hưng phấn hơn.

Anh không để ý ánh đèn đột nhiên tắt, mà thuận thế phóng thích sức lực của nửa người trên đang tiếp xúc với bả vai với cô, xoắn xoắn chơi đùa tóc cô: "Tại sao lại giả vờ say?"

Khi anh nói chuyện, yết hầu ở cổ họng sẽ dao động, Liễu Nhược cảm giác nửa bên bả vai cô đều tê dại.

Cổ cô vốn đã rất nhạy cảm, bị anh làm cho dao động theo bản năng muốn tránh sang một bên, lại bị bàn tay của anh ngăn lại, ngược lại tiếp xúc chặt hơn.

Cô chỉ có thể căng thẳng, quanh co ám chỉ: "Cậu làm như vậy không mệt sao?"

"Ừm, nói cũng phải."

Nam sinh đang nói chuyện giống như khẽ cười một tiếng, Liễu Nhược cảm thấy ở gáy ngứa ngứa tê dại thật khó chịu, không thể xem nhẹ, một bên lại không có thuốc chữa cảm thấy âm thanh của người đàn ông này cũng thật dễ nghe.

Vì vậy thân thể còn chưa kịp phản ứng, cô đã được đặt trên một bề mặt lạnh lẽo.

Là quầy bar nhỏ trong phòng.

Độ cao rất thích hợp để đối mặt, vẻ mặt không thích hợp của cô bại lộ trước mắt anh không sót chút nào.

Bàn tay của chàng trai vẫn đặt bên cạnh mông cô, xúc cảm và hơi ấm vừa rồi vẫn chưa hề giảm bớt.

Mặt Liễu Nhược nóng muốn chết, bắt đầu nghiêm túc suy tính khả năng cắt đứt nguồn sáng của thành phố.

"Cậu còn chưa nói tại sao cậu lại giả vờ say."

Lúc giao lưu, phải nhìn vào mắt đối phương để thể hiện sự chân thành, cũng sẽ không lộ vẻ rụt rè.

Lúc Lâm Hành Dã bắt đầu nói chuyện, Liễu Nhược theo phản xạ có điều kiện nhìn vào đôi mắt anh.

Hạ tam bạch(*), rất có áp bách. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đã kết luận như vậy. Nhưng giờ phút này, ánh sáng rực rỡ của thành phố đều lọt vào trong mắt anh, lại có chút lãng mạn lưu luyến.

(*): là dáng mắt có 3 khoảng trắng nằm ở phía bên dưới, phần lòng đen nằm ở bên trên và sát mi trên

Mà Lâm Hành Dã nhìn thấy cô do dự thật lâu không đáp, ánh mắt cũng không trốn tránh. Anh cảm thấy ở cô có một loại bướng bỉnh đáng yêu đến khó hiểu, không nhịn được nhéo mặt cô một cái.

Không dám dùng sức, sợ đυ.ng hỏng cô.

Liễu Nhược không biết tại sao anh lại cố chấp với đáp án của vấn đề này như vậy.

Người cũng đã đi theo anh đến khách sạn, lý do không phải rất dễ thấy rồi sao?

Cô gạt tay anh ra, liếc mắt, không nhìn anh nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc túi màu trắng cách đó không xa, hậm hực nói: "Bởi vì muốn "làm" cậu, đồ ngốc."

Liễu Nhược vừa nói vừa nhảy khỏi quầy bar, đi về phía phòng tắm.

Vẻ mặt và giọng điệu của cô đều rất ghét bỏ, nhưng hết lần này tới lần khác đuôi mắt cô như cái móc câu, mờ mịt triền miên, khiến anh còn say hơn cả rượu.

Khi bị nam sinh bắt lại, mặc dù cô đã lường trước điều này, nhưng khi nó thật sự xảy ra- trái tim cô thật sự cảm thấy trống rỗng.

Nụ hôn vừa tàn nhẫn vừa thương tiếc, đầu tiên là rơi lên gò má cô, tiếp theo là môi.

Hình như nam sinh vừa ăn kẹo bạc hà, khi răng môi chạm vào nhau, lại có một chút ngọt ngào mát lạnh.

Cảm giác khi hôn môi rất khó diễn tả, rõ ràng chỉ là một tiếp xúc rất nhỏ nhưng dường như vừa sâu vừa nóng bỏng, cô gần như tan chảy.

Vị ngọt còn sót lại bị hút đi, những gì còn lại là sự tiếp xúc giác quan thuần túy nhất.

Liễu Nhược bị hôn đến động tình, không tự chủ dựa vào anh gần hơn. Đôi môi dán sát chặt chẽ, cảm nhận sự thanh khiết, mềm mại và nhiệt độ của đối phương.

Tay nam sinh một đường hướng xuống sống lưng cô, ngừng ở mông cô bóp mấy cái, chiếc quần an toàn quá trơn trượt, giống như đuôi cá không thể bắt được, vì vậy anh lại vén gấu váy của cô lên, vuốt ve da thịt của cô mà không có bất kỳ rào cản nào.

Ý thức của Liễu Nhược bị kêu trở về vì làn gió mát luồn vào váy, vì vậy cô vùng vẫy đặt tay lên bắp thịt trên ngực anh, nhưng không phân biệt được khoảng cách giữa hai người, chỉ có thể phát ra âm thanh ưm a ưm a từ cổ họng bày tỏ bản thân muốn mở miệng nói chuyện.

Nhận ra được cô có ý định chạy trốn, nam sinh càng hôn càng hung hăng, nóng nảy hơn.

Sức mạnh của anh quá lớn, Liễu Nhược bị anh hôn không ngừng lui về phía sau, cái ót suýt nữa đυ.ng vào tường, lại bị bàn tay anh chặn lại. Cô không thể tránh né mà phải chịu đựng nụ hôn của anh.

Nhiệt độ ở lòng bàn tay cao hơn rất nhiều, cảm giác ở eo và bụng cũng rõ ràng hơn.

Đi lên nữa là xương sườn của cô, trên xương sườn là ngực.

Áo ngực của cô hôm nay đồng bộ với qυầи ɭóŧ và váy, tất cả đều màu trắng.

Váy của Liễu Nhược đã được vén lên hoàn toàn trên ngực, các lớp áo xếp chồng dưới quai xanh của cô. Lâm Hành Dã theo phản ứng bản năng mà nhào nặn ngực của cô, tự dưng không nhịn được liên tưởng đến. Chiếc váy này không thích hợp để ngồi xe gắn máy, ngược lại rất thích hợp để làʍ t̠ìиɦ.

Liễu Nhược chưa bao giờ biết cơ thể cô lại nhạy cảm đến mức này, tay anh chạm vào nơi nào đều giống như kích hoạt một loạt mệnh lệnh sinh học, mà nguồn gốc của phản ứng cuối cùng lại chính là khiến tiểu huyệt cô ướt đẫm.

Dã thú lần đầu tiên được ăn thịt đều rất là hung dữ, không biết nặng nhẹ.

Chờ anh cuối cùng cũng buông môi cô ra để chuyển xuống liếʍ cổ cô, Liễu nhược mới có thể thở hổn hển nói: "Ưʍ... Tắm rửa trước —!"