Chương 3: Tôi không phải người xấu, nhưng tôi là đàn ông

Liễu Nhược mặc một chiếc váy ngắn không quá đầu gối, nên cô chỉ có thể ngồi nghiêng.

Ghế sau của Ducati thường rất ít cân nhắc chở người, cô lại có vẻ rất say, anh luôn lo lắng cô sẽ ngã xuống.

Nhưng mà tay cô vẫn luôn ngoan ngoãn vững vàng ôm bụng dưới của anh.

Bởi vì có áo khoác, nên thật ra Lâm Hành Dã không cảm nhận được nhiệt độ trên cánh tay cô.

Muốn mạng là ở sau lưng, chỉ cách một lớp quần áo ngắn tay mùa hè thật mỏng, anh có thể cảm nhận rõ ràng bắp đùi trơn bóng, eo, bộ ngực của cô phơi bày ở bên ngoài.

Đèn đỏ phanh gấp, cô gái trượt về phía trước một chút do quán tính, vì vậy tất cả mọi thứ đập vào sống lưng anh càng sống động, ấm áp, mềm mại. Sao cô có thể mềm mại như vậy, anh gần như nghĩ rằng cô sắp tan chảy.

Mọi thứ về cô gái này đều kỳ lạ, và phản ứng của chính anh cũng vậy.

Anh căn bản không có cách nào khống chế bản thân tưởng tượng ra hình ảnh bản thân tiếp xúc thân thể với cô, sự mềm mại của đôi môi cô, không biết liệu anh có thể ôm cô bằng một tay hay không, và nhiệt độ phần dưới cơ thể cô sẽ như thế nào.

Cô không nói gì, mũ bảo hiểm đã chặn hơi thở của cô lại, nhưng chỉ cần cô còn ở đó, cũng đã có cảm giác tồn tại cực mạnh.

Từ trước đến giờ Lâm Hành Dã chưa từng lái xe một cách mập mờ và khó chịu như vậy.

Cô là nữ sinh đầu tiên ngồi ở ghế sau của anh.

Đường phố vào đêm khuya không một bóng người, Lâm Hành Dã nhớ lại tin đồn "nhặt xác" trong quán bar.

Có người thích những người phụ nữ độc thân say rượu ngồi xổm trước quán bar, say cũng đã say, không có năng lực phản kháng, vừa vặn bế về muốn làm gì thì làm.

Anh luôn cảm thấy loại hành vi này vô cùng trơ trẽn.

Chỉ có kẻ yếu mới quơ đao với người yếu hơn.

Anh không cần phải làm vậy, cũng khinh thường làm loại chuyện này.

Nhưng lần này anh không nhả ga giữa chừng, cũng không có đột ngột đổi hướng.

Lâm Hành Dã không uống rượu. Anh hoàn toàn biết rõ mình đang làm gì, cũng đang tinh tường để mặc cho dã thú trong nội tâm từng chút từng chút bước qua cảnh giới.

Cuối cùng anh cũng không hỏi địa chỉ của cô, nên chỉ có thể đưa cô đến khách sạn gần nhất.

Cho dù trên thực tế anh còn có rất nhiều sự lựa chọn.

Ví dụ như thật ra cục công an gần nhất cách khách sạn anh sẽ đến còn gần hơn một kilomet, có trí tuệ nhân tạo túc trực 24/24, từ xác định danh tính đến thông báo cho người giám hộ của cô còn không mất đến ba phút.

Nhưng anh không muốn nhịn nữa.

Quá tam ba bận, lần thứ ba không nhận được câu trả lời, Lâm Hành Dã ngược lại buông lỏng một giây, giống như đang trấn an mong đợi bí mật trong lòng.

Bên cạnh bãi đậu xe có cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ. Anh còn tưởng cô gái đã ngủ say thì chợt nghe thấy một giọng nói ồm ồm từ phía sau: "Khát quá."

Không biết cô là người nơi nào, cũng có thể là lợi thế về giọng nói, cô nói gì cũng giống như là đang làm nũng.

Anh đậu xe xong, dặn dò cô ngoan ngoãn chờ ở ngoài cửa. Không biết tại sao thời gian đợi có hơi lâu, lúc đi ra, anh lắc một chai nước đá và một chai nước có nhiệt độ bình thường hỏi cô muốn uống cái nào.

Sau khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, khí chất của anh thật giống như đã thay đổi. Liễu Nhược có chút không rõ lý do, ngón tay cô chỉ chỉ vào chai nước đá: "Nước đá đi!"

Lâm Hành Dã vặn ra giúp cô rồi đưa qua, một chai còn lại ném trở về túi nilon màu trắng, tay cầm túi của anh giấu ở sau lưng.

Quay đầu nhìn thấy cô uống nước đến nước tràn lan, anh liền cúi người xuống lấy tờ khăn giấy trong túi áo khoác cô đang mặc ra, cẩn thận lau cho cô.

Lúc lau chùi anh dựa vào cô rất gần.

Dường như Liễu Nhược có thể cảm nhận được hơi thở của anh.

"Không biết uống rượu thì lần sau đừng uống nữa, ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu sẽ rất nguy hiểm."

Liễu Nhược nắm lấy bàn tay vẫn còn đặt trên má cô, nhẹ nhàng hỏi, như thể đã bơm rất nhiều dũng khí:

"Vậy cậu cũng là người xấu sao?"

Lâm Hành Dã trở tay nắm lấy đốt ngón tay của cô, giữa lòng bàn tay anh còn có một chiếc khăn ướt, chất liệu thô ráp hơn da khiến lòng người không khỏi ngứa theo.

"Tôi không phải, nhưng tôi là đàn ông."

Âm thanh như ngọc thạch va vào nhau, du dương mà sâu lắng.