Chương 8

Thích Tòng Phong ồn ào trong chốc lát, ông ta không nghe thấy bất luận động tĩnh gì nên chỉ có thể mắng thêm vài câu.

Cuối cùng bất đắc dĩ bỏ đi.

Hứa Nguyện vẫn luôn tránh tại chỗ không động đậy, tận đến khi chỉ còn nghe thấy tiếng gió tuyết bên tai cô mới run run, hàm răng lập cập chui từ phía sau xe hơi ra.

Cô bé đứng ở phía cuối dấu chân, thăm dò gọi: "Thất gia?"

Thích Tòng Phong là con ma men không hơn không kém, nói chuyện mơ hồ nghe không rõ.

Tối nay gió thổi mạnh, Hứa Nguyện nghe nhầm, không nghĩ đây là tên thật của Thích Dã, cô chỉ nghĩ đây chắc là nhũ danh hoặc là tên hiệu.

Hứa Nguyện gọi thêm vài tiếng, vẫn không nghe được lời đáp lại.

Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cậu ta đã rời đi rồi, cô đi dạo quanh một vòng, cảm giác lạnh đôi chân đến mức chịu không nổi, cô bé ngồi run rẩy ở chỗ chòi chắn gió của bãi đậu xe lộ thiên.

Đây là nơi Hứa Nguyện chưa từng tới.

Nhà cô ở ngã tư đường phía Nam, thuộc về khu thành phố mới chính phủ mấy năm nay mạnh mẽ xây dựng, khu phố cổ này với cô hết sức xa lạ. . Truyện Tổng Tài

Không biết nên đi chạy đi đâu, Hứa Nguyện quấn chặt áo bông, vừa khϊếp đảm vừa bất lực nhìn nhìn tòa nhà xa lạ xung quanh.

Chúng phần lớn đã loang lổ, phai màu, mảng tường lớn bong tróc, hiển nhiên đã nhiều năm chưa được tu sửa, hoang tàn mục nát trong gió rít.

Tầm mắt Hứa Nguyện xẹt qua mỗ một chỗ, cô chợt dừng lại.

Giữa cơn gió tuyết ngày cạnh mạnh, một bóng người gầy gõ đang đứng trên nóc tòa nhà cũ, đối diện với chòi gác bãi đậu xe.

Hứa Nguyện lúc này mới phát hiện, cậu trai kia còn gầy hơn mình nghĩ rất nhiều.

Giờ phút này, cậu ta không còn áo bông màu hồng đào khoác trên người cô, mất đi cả lớp áo mỏng manh kia, cơ hồ chỉ còn lại một thân gầy gò thẳng tắp không dám phập phồng hít thở.

Dưới bầu trời xám xịt, chàng trai mặc áo thun dài tay đứng dưới mái nhà, gió Bắc thổi phồng vạt áo không vừa vặn của cậu, cậu ta cũng như đung đưa theo cơn gió thổi.

Như một con chim hoang đơn độc đậu trên cành khô giữa mùa đông lạnh buốt.

Thích Dã trốn trên mái nhà, khom người, nín thở lắng nghe Thích Tòng Phong ở dưới tầng nổi điên.

Dù cho người đàn ông kia vừa chửi rủa xong rồi bỏ đi, cậu vẫn không nhảy xuống ngay mà thong thả đứng lên, cẩn thận quan sát hướng đối phương rời đi.

Con ma men cả năm lúc nào cũng say rượu này có khi rất khôn ngoan.

Ông ta sẽ cố ý làm bộ bỏ đi, sau đó chờ Thích Dã không chú ý sẽ nhảy vụt ra, đổ ập xuống, đánh cậu thậm chí còn thô bạo hơn. Từng cú đánh đều rất dùng sức, như thể muốn đánh một người đang sống sờ sờ thành chết.

Thích Dã không dám lơ là, tiếp tục nhìn chăm chú Thích Tòng Phong.

Mãi đến lúc con ma men kia đi đến một nơi khuất khỏi tầm mắt, cậu mới khởi động tay chân đang cứng đờ, ý định trèo xuống từ mái nhà bên cạnh.

Còn chưa kịp động đậy, tay cậu đột nhiên bị giữ chặt.

Bàn tay đang giữ chặt Thích Dã rất lạnh, gần như ngang với nhiệt độ cơ thể của cậu, lạnh như băng.

Nhưng đồng thời cũng rất mềm, mềm hơn cả chiếc bánh kem đã hết hạn sử dụng cậu mới chỉ ăn qua có một lần, mang theo mùi thơm vô cùng ngọt ngào.

Thích Dã trong lúc nhất thời có chút phát ngốc.