Chương 7

"Mày không phải đi ra ngoài kiếm tiền lẻ à? Tiền đâu!" Nhưng có lẽ vì ăn tết, hôm nay Thích Tòng Phong đặc biệt kích động, một cái tát hất tung bát trong tay Thích Dã, tay còn lại lại thuận tay túm cậu một bên băng ghế, "Làm rơi rồi à? Đồ tạp chủng!"

Chiếc ghế gỗ đã sớm bị Thích Tòng Phong đập thành từng mảnh, ông ta rút chân ghế ra, đánh thẳng vào cẳng chân Thích Dã.

Thích Dã kêu lên một tiếng, ngã xoài trên mặt đất, hai tay ôm đầu, khom người đứng dậy, nhìn chằm chằm quả trứng rơi cách đó không xa.

Lý trí nói cho Thích Dã biết mình nên chạy đi ngay lập tức, nhưng bên ngoài thật sự quá lạnh.

Kể cả cái nhà này không có máy sưởi, căn nhà cũ kỹ từ trong ra ngoài, bên trong nồng nặc mùi rượu này còn có thể cho cậu bức tường chắn gió, một ngụm nước ấm, cùng với một chỗ để ngủ miễn cưỡng coi như yên ổn.

Nếu đi ra ngoài, tối nay cậu không biết mình có sống được không nữa.

"Tao nói mày ăn cắp tiền mà! Mày lừa gạt ông đây!" Lực nện xuống trên người cậu ngày càng mạnh, càng đánh càng hăng, Thích Tòng Phong ném chân ghế xuống, lại đi tìm thắt lưng, "Thắt lưng của ông đâu? Con mẹ mày, xem hôm nay ông mày đánh chết mày!"

Thích Dã vẫn duy trì tư thế ôm đầu bất động, nghe thấy Thích Tòng Phong mang theo mùi rượu thì thào, đột nhiên cậu nhảy dựng, đẩy mạnh ông ta một cái.

Quyền cước hay băng ghế cậu đều có thể chịu đựng, nhưng chiếc thắt lưng da kia một khi đánh lên người sẽ để lại vết đỏ. Khủng bố nhất chính là phần cuối bằng đồng kia mà đập vào mặt, tính cả lực của Thích Tòng Phong thì tuyệt đối có thể đánh cậu ứa ra máu.

Cậu còn muốn đi đi học.

Cũng không có tiền đi khám bệnh.

Thích Tòng Phong không kịp phòng bị, bị đẩy lăn trên mặt đất.

Ông ta hùng hổ ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Thích Dã chạy nhanh nhặt miếng trứng lên, vừa nhét vào trong miệng, chạy thẳng đi không quay đầu lại.

Hứa Nguyện quấn chặt áo bông màu hồng đào, chân tay luống cuống mà đứng trước cửa.

Sau khi cậu trai kia ném áo bông cho cô cũng không nói thêm một lời, đạp xe rời đi.

Đường trơn, cậu ta lái xe ba bánh có chút chậm, nhưng cô đi chân trần, cũng không thể nhanh chóng đuổi theo kịp được. Chờ đến khi đi vào một tiểu khu, thấy chiếc xe ba bánh quen mắt ở dưới tầng, cô vẫn không biết cậu ta đang sống ở đâu.

Hứa Nguyện đang do dự nghĩ có nên gõ cửa từng nhà hay không còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt thì thì thì tầng trên đã truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

Cậu trai kia gần như lăn xuống cầu thang, căn bản còn chưa kịp chú ý tới cô, lao đầu vào trong cơn gió tuyết lạnh.

Sau đó là một người đàn ông đuổi theo, người đầy mùi rượu, trong trong tay còn nắm chặt thắt lưng.

Hứa Nguyện chưa từng gặp qua loại cảnh tượng như thế này, trong lúc nhất thời ngây ra tại chỗ.

Một lát sau, cô mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, chần chừ hai giây, cuối cùng vẫn đuổi theo.

Tuyết rơi dày đặc, trên mặt đất phủ một tầng trắng.

Đến giờ này, mọi người hầu như đều ở trong nhà, Hứa Nguyện rất dễ dàng thấy hai dấu chân hỗn độn một lớn một nhỏ.

Cô bé lảo đảo theo sau, không bao lâu sau đã thấy điểm cuối của dấu chân.

Bãi đậu xe lộ thiên trên nền đất trống, Thích Tòng Phong cầm dây lưng: "Thích Dã! Mày cút ra đây cho ông! Không được trốn! Nhanh cút ra đây!"

Con ma men trừng đôi mắt đỏ bừng, gào to trong đêm khuya.

Hứa Nguyện sợ tới mức không dám ra tiếng, che miệng mình, cô bé ngồi xổm xuống, giấu mình sau xe hơi.