Chương 9

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu đã bị bàn tay mềm mại nhỏ nhắn kia bắt lấy, theo sức kéo của người đó, mơ mơ màng màng đi xuống mái nhà bên cạnh.

Đang muốn nhìn xem đối phương là ai thì "Bang!" một tiếng.

Cậu còn chưa kịp ngẩng đầu, trên mặt đã ăn một cái bạt tai rất mạnh.

Hứa Nguyện trước giờ chưa từng đánh người.

Cô luôn luôn ngoan ngoãn, ngoại trừ hôm nay bị phạt liền chạy ra ngoài thì việc khác người nhất cô bé làm cho đến khi lớn bây giờ cũng chỉ là khi tốt nghiệp tiểu học, lúc Đào Thục Quân lại một lần so sánh cô cũng đứa trẻ khác, cô không chịu phục trước mặt mọi người liền phản đối lại.

Trước mặt các phụ huynh khác, Đào Thục Quân không phát tác ngay lúc đó.

Chỉ là sau khi về nhà, Hứa Nguyện ngay lập tức bị xách tai xuống dưới tầng. Buổi tối mùa hè trời còn rất nóng, mọi người trong khu dân cư vẫn còn đang ngồi quạt mát dưới bóng cây, tất cả đều nghe thấy Đào Thục Quân mắng: "Tao là mẹ mày còn không thể nói mày chắc? Người ta thi Tiếng Anh thì điểm tuyệt đối, mày đạt có 95 điểm sao không nói được? Giờ thì giỏi rồi! Tự coi mình có bản lĩnh hả?"

Ngày hôm đó về nhà như nào, Hứa Nguyện cũng không nhớ rõ nữa.

Chỉ nhớ lúc bản thân đứng ở dưới tầng, da mặt cứ nóng bừng lên. Không biết là do phơi nắng dưới ánh chiều, hay vì bị người qua đường quây thành một vòng tròn chỉ chỉ trỏ trỏ mà ngượng ngùng xấu hổ.

Căn bản cô chưa từng xảy ra xung đột với ai, tát xong một cái này, Thích Dã còn chưa nói gì, Hứa Nguyện đã sợ tới mức khóc ra tiếng.

"Đừng thế! Đừng thế!" Cô không dám buông tay, nắm chặt tay Thích Dã, nói năng lộn xộn, "Sẽ chết đấy! Nơi này quá cao, cậu sẽ chết!"

Mấy tòa nhà ở phía Bắc không quá cao, bọn họ giờ đang ở bên khu tòa nhà cũ, gần đó có một khu ẩm thực 4 tầng, kém xa so với mấy tòa nhà cao hai - ba mươi tầng ở khu phía Nam.

Nhưng độ cao như vậy cũng có thể dễ dàng cướp đi sinh mệnh một người.

Chứ đừng nói một đứa trẻ như Thích Dã.

Thích Dã vô cớ ăn một bạt tai, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô gái.

Bởi vì cậu còn đang sợ hãi, mơ mơ màng màng, vừa vội lại cuống, so với Thích Tòng Phong uống say lại càng nghe không rõ lời cô nói.

Thích Dã cau mày, cố gắng phân biệt trong chốc lát, rốt cuộc cũng hiểu Hứa Nguyện đang nói gì.

"Buông tay ra." Cậu càng nhíu mặt mày hơn.

Hứa Nguyện nào dám buông ra, vừa nghe xong lời này, cô bé còn cho rằng Thích Dã vẫn còn định nhảy lầu, ngược lại càng nắm chặt hơn: "Đó là bố cậu à? Bọn mình đi báo công an đi, đi báo công an ngay đi! Chú cảnh sát sẽ giải quyết!"

Hứa Nguyện dùng nhiều sức, Thích Dã bị nắm chặt tay, cậu vừa bị một cú đấm đấm mạnh xuống bả vai, giờ chỗ đó nhói lên vì đau..

"Cậu buông tay."

Giọng nói càng trở lên lạnh lùng, "Tôi không phải muốn nhảy lầu."

Có lẽ là bởi vì cả đường chạy trốn gặp quá nhiều tuyết rơi, giọng nói của cậu trai càng khàn hơn, vừa thấp lại trầm, giống như con con dao rỉ sét.

Hứa Nguyện giật mình, theo bản năng buông lỏng tay ra.

"A......" Mới vừa rồi vì quá xúc động nên túm chặt Thích Dã, giờ mọi thứ qua đi, cô cũng không dám giữ chặt cậu nữa, "Vậy vừa rồi cậu..."

Thích Dã liếc mắt nhìn Hứa Nguyện, mặt không chút biểu cảm.

Lúc trước ở ngã tư đường, dưới ánh đèn đường, cậu đã thoáng nhìn cô.

Cô gái không cao lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh tái nhợt, nhìn không có chút huyết sắc tưởng như trong suốt. Tuy ăn mặc phong phanh, nhưng bộ đồ ngủ gấu sạch sẽ mặc trên người vừa nhìn đã biết chất liệu tốt, mua ở trung tâm thương mại, không tốn vài trăm đồng ắt chẳng mua được.

Mấy cô gái nhỏ được nuông chiều từ bé này, hẳn là cãi nhau với người nhà mới có kiểu đêm giao thừa chân trần chạy ra vậy. Hẳn còn không ngờ trên đời này còn có người lớn như Thích Tòng Phong.