Chương 6

Cửa vừa mở, một chai bia bay tới, còn tiếng người khó nghe cùng mùi rượu nồng nặc.

Thích Dã toàn thân xương khớp cứng đờ, chớp mắt đột nhiên đặc biệt nhanh nhạy, cậu không kịp nghĩ gì, theo bản năng nghiêng mình né tránh.

Chai bia nện rất mạnh vào cửa nhà đối diện, mảnh thủy tinh xanh văng tứ tung, cũng may nhà đối diện không có người ở, nếu không giờ chắc mang dao phay ra chửi cha mắng mẹ rồi.

"Con mẹ mày đi lêu lổng chỗ nào!"

Nhưng bên đối diện không có người mắng không có nghĩa được yên lặng, Thích Dã mới vừa né một chai bia, một cái tiếp đã bay bay đến: "Mày muốn tao đói chết à! Nói mau! Mày muốn ông đây đói chết đúng không!"

Thích Dã lùi lại một bước.

Hai cai chai này đã hoàn toàn đập nát mộng tưởng phi thực tế và hoang đường trước đó, cậu đứng ở cạnh cửa, cả người căng cứng, cảnh giác nhìn Thích Tòng Phong nằm liệt trên sô pha, xung quanh là những chai bia rỗng.

Đối phương hiển nhiên cả ngày nay chỉ uống rượu, ném xong hai chai rượu kia, mắng chửi vài câu liền bắt đầu ngáy to.

Thích Dã đứng im tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, mãi đến khi xác định Thích Tòng Phong sẽ không đột nhiên từ trên sô pha nhảy dựng lên, lúc này cậu mới nín thở, rón ra rón rén vào phòng.

Không có cơm tất niên nóng hổi, không có cha mẹ vẻ mặt ôn hòa, cái nhà này chỉ thiếu không khí ấm áp quanh năm, thậm chí cả máy sưởi cũng không có.

Cái lạnh thấu xương.

Thích Dã bước trên sàn gỗ rẻ tiền kém chất lượng, không dám phát ra tiếng động nào, ngẫu nhiên tìm được một cái áo dài tay không thích hợp lắm tròng lên người. Mới vừa mặc xong quần áo, Thích Tòng Phong lại thoáng tính lại: "Cút đi nấu cơm! Nhanh lên! Con mẹ nó đừng để ông đây đánh mày!"

Người đàn ông giơ tay lên.

Thích Dã mí mắt gần như mất khống chế giật giật, cậu duỗi tay, dùng sức ấn đôi mắt, không hé lời nào đi vào phòng bếp.

Đồ ăn mua nửa tháng trước đã sắp ăn hết, gần tới cuối năm, giá thức ăn đắt đỏ, Thích Dã không nỡ mua.

Cậu tìm trong ngăn tủ trống nửa ngày, cuối cùng chỉ thấy nửa gói mì khô không rõ ngày sản xuất, thêm hai quả trứng gà không còn mới.

Thích Dã nấu nước.

Đập trứng gà rồi đánh tơi trong bát, xác định không bị hỏng rồi mới bỏ vào trong nồi.

Trong lúc chờ mì chín, không biết nhà ai làm sườn heo chua ngọt, hương tiêu thơm ngọt dậy lên, Thích Dã nhịn không được nuốt nước miếng.

Cậu tắt bếp, lấy mì ra, đặt trứng rán vào trong bát, đưa đến bàn uống nước của Thích Tòng Phong, sau đó mang phần của mình trở về phòng.

Cậu không nỡ ăn khoai nướng, càng không nỡ tiêu tiền mua cơm bên ngoài, hôm nay Thích Dã bán khoai nướng cả một ngày, cũng là cả ngày không gì vào bụng.

Thế là cùng với mùi hương của sườn heo chua ngọt, cậu ngấu nghiến ăn hết phần trong bát.

Cậu còn chưa kịp gắp trứng rán ở dưới đáy bát lên, cửa phòng đã bị đá văng "rầm" môt cái.

Thích Dã nhìn chằm chằm quả trứng rán, do dự bỏ xuống, cũng đồng thời bỏ lỡ thời điểm né tránh tốt nhất.

Căn bản cũng không kịp né tránh, Thích Tòng Phong một đấm nện mạnh xuống lưng cậu, rầm một tiếng: "Mày làm cái gì đây! Tết nhất đến nơi rồi! Mày cho ông đây ăn cơm cho lợn à!"

Mặc dù Thích Tòng Phong là con ma men đấm cũng chẳng xong, nhưng sức của đàn ông trưởng thành cũng lớn đáng sợ, Thích Dã cảm giác xương bả vai mình có lẽ nát rồi.

Cậu không phát ra tiếng, cũng không kêu đau, một tay bưng bát, một tay thuần thục bảo vệ cổ.

Theo kinh nghiệm trước đây, Thích Tòng Phong đánh khi nào mệt thì sẽ dừng tay.