Chương 48

Chịu đựng mãi mới xong buổi sáng, giáo viên còn chưa ra khỏi lớp, đám học sinh đã hào hứng lao ra cửa: "Nhanh lên chút! Nhanh lên nhờ chút! Nhà ăn không còn chỗ giờ!"

Hứa Nguyện vô thức nhìn sang Thích Dã. Cậu giống y như ngày hôm qua, đứng dậy, khuôn mặt vô cảm: "Phiền nhường một chút."

Sau đó lại một mình ra khỏi lớp. Hứa Nguyện đành phải đi ăn cơm cùng đám Thạch Tiểu Quả. Giờ ăn buổi trưa, chỗ nạp tiền và nhận phiếu ăn cực kỳ nhiều, vừa ăn xong, Hứa Nguyện bảo Giang Triều và Thạch Tiểu Quả đi trước, một mình đứng ngoài cửa sổ xếp hàng.

Đội ngũ rất dài, chờ Hứa Nguyện nhận phiếu cơm mới thì nhà ăn đã không còn lại mấy học sinh, vì thế khi cô xoay người lại đã dễ dàng nhìn thấy Thích Dã đứng ở cửa sổ nhà ăn.

Cậu không mặc áo khoác dày, trên người chỉ bộ đồng phục, quay lưng về phía cô và đang nói chuyện với dì quầy cơm.

Hả?

Trong phút chốc nhìn thấy thân hình thon gầy của cậu, Hứa Nguyện không khỏi có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi, cậu ta đúng như Giang Triều nói, chỉ vì không thích cơm nhà ăn nên hôm qua mới không tới ăn cơm?

Nhưng bây giờ còn cơm đâu?

Hứa Nguyện chớp mắt.

Cao điểm giờ cơm đã qua từ lâu, lúc này mấy phần ăn ở ô cửa sổ đã phải bán gần xong rồi mới đúng. Cô có chút hoài nghi không biết Thích Dã muốn mua gì, nghĩ thêm chút rồi quyết định không rời đi, nấp sau cây cột cao ở trong nhà ăn, lặng lẽ nhìn cậu. Thích Dã cầm trên tay phiếu cơm mà mình vừa lấy sau giờ học, nói với dì quầy cơm: "Cho em ba đồng cơm, cảm ơn."

Ngày hôm qua quản lý đã tạm ứng cho cậu tiền lương cuối tuần cho nên hôm nay cậu mới nghiêm túc cân nhắc, quyết định vẫn nên ăn cơm trưa ở trường. Dù sao thì không thể ngày nào tan học học xong đều mới ăn cơm rồi làm việc, giờ cao điểm lúc chiều của tiệm lẩu Bắc Nam bận rộn như nào, Thích Dã đều hiểu. Giữa trưa cứ ăn thêm chút cơm, tối có thể làm việc được.

Dì quầy cơm xác nhận lại: "Chỉ cần 3 đồng cơm?"

Thích Dã gật đầu: "Vâng."

Buổi tối có thể ăn cơm nhân viên ở Bắc Nam nên phần ăn giữa trưa này không cần thiết thêm đồ ăn, chỉ cần có thể lấp đầy bụng, không đói là được. Hứa Nguyện tránh ở sau cột, thấy chàng trai bưng khay đồ ăn về khu vực ăn uống.

Ngay cả cải bắp với bí đao rẻ nhất cũng không mua, trên khay chỉ độc cơm trắng, xem chừng để một thời gian lâu đã hoàn toàn nguội, không có một chút hơi nóng nào.

Cậu đặt khay đồ ăn lên bàn, lại đi lấy một cái bát nhỏ, lấy một bát nước nóng ở máy pha lọc nước miễn phí rồi mới về chỗ ăn cơm.

Một phần cơm, một bát nước nóng.

Đây là toàn bộ bữa trưa của cậu.

Thích Dã cơm nước xong, cảm thấy rất vui vẻ trở về lớp.

—— Đúng vậy, tâm tình của cậu giờ đây quả thực không tồi vì dì quầy cơm lấy cơm cho cậu nhiều hơn ba đồng rất nhiều, đây cũng là lý sao cậu phải chờ đến lúc kết thúc giờ ăn mới đến nhà ăn. Cậu không phải cố ý tránh ai, cũng không phải sợ gặp phải bạn cùng lớp, cũng chẳng ngại chạm phải những ánh mắt khác thường từ người khác. Chỉ là vào thời điểm đã vãn người, dì quầy cơm sẽ cho cậu nhiều hơn bình thường một chút vì không muốn lãng phí đồ ăn.

Đây là kinh nghiệm sinh tồn mà Thích Dã tự tích lũy được trong mấy năm qua. Cùng với phụ việc lặt vặt, bán khoai lang, nhặt phế liệu, tất cả đều giúp cậu chống chọi qua hết mùa đông này đến mùa đông khác.

Tiết đầu tiên của buổi chiều là Vật lý.