Chương 47

Thạch Tiểu Quả nhìn thấy cũng không ngạc nhiên: "@Trần Nặc, vì cậu mà rơi mấy giọt nước mắt đồng cảm."

Chờ lúc xuống xe xong, Giang Triều mới đáp lại muộn màng: "Sao lại bị ốm thế?! Không phải chứ mình nói lớp trưởng này, bạn học mới của lớp mình mặc còn ít hơn cậu nhiều!"

Hứa Nguyện nhìn thấy tin nhắn này, nhất thời có chút sững sờ.

Ngày hôm qua buổi chiều, Thích Dã giống như có việc gấp, chuông tan học vừa vàng lên đã cầm theo cặp sách ra cửa.

Cô tựa vào bậc cửa sổ, thấy cậu chỉ mất vài bước đã ra ngoài cổng trưởng giống như vội chạy ra. Chạy nhanh thế lại đón gió, có bộ đồng phục mới tinh bọc lấy người trông mới bớt phong phanh đi một chút. Thích Dã ăn mặc ít vậy, sẽ không bị ốm đó chứ?

Ngay nháy mắt khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, đầu tiên Hứa Nguyện nghĩ gọi điện thoại cho Thích Dã, xác nhận một chút tình trạng của cậu. Chẳng bao lâu cô lại nhớ đến chiếc điện thoại di động bị nát kia nên đành phải bỏ cuộc.

Chuyện này cứ mãi canh cánh trong lòng, ngay khi vào lớp, vẻ mặt cô bé có phần nghiêm trọng. Nhưng giây tiếp theo, khi nhìn thấy cậu bạn ngồi bên cạnh máy sưởi nhiệt, cô lập tức kinh ngạc hô lên: "Thích Dã!"

"Cậu đến sớm vậy!" Hứa Nguyện không tiện nói thẳng mình lo cậu ta bị ốm, đặt cặp sách xuống, cười, "Mình còn tưởng mình là người người đầu tiên đến lớp cơ."

Cô gái nhỏ đôi mắt cong cong, bên môi có má lúm đồng tiền thoắt ẩn, nụ cười rất vui vẻ, dường như không bận tâm chút nào việc giữa trưa hôm qua cậu đột nhiên bỏ đi.

Thích Dã ngẩng đầu nhìn: "Ừ."

Cái này xem như chào hỏi.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, Hứa Nguyện đã có chuẩn bị tâm lý nhất định, không nghĩ Thích Dã sẽ chủ động đáp lại, giọng điệu càng vui vẻ hơn.

"Cậu đang làm gì vậy?" Cô nhìn quyển sách giáo khoa trên tay cậu, "Chuẩn bị bài trước sao?"

Đây là lần đầu tiên Hứa Nguyện nhìn thấy có người đọc sách như thế. Hơn nửa thân mình dựa vào máy tản nhiệt, Thích Dã cầm quyển sách Tiếng Anh trong tay, trên bàn là sách giáo khoa Ngữ Văn, trên đầu gối đặt sách Toán và tập sách luyện đề.

Mỗi quyển sách đều mở đến một trang nhất định, thoát nhìn đều đã đọc qua.

Cô bối rối hỏi, Thích Dã cụp mắt xuống: "Tiện nhìn chút thôi."

Nói xong, cậu gấp lại sách Ngữ Văn và Toán.

Ngày hôm qua sau khi về nhà, lúc nằm trên chiếc giường gỗ chỉ có một lớp ga trải giường, cậu đã đại khái lên kế hoạch cho 1 tuần của mình: ban ngày đi học ở trường, tan học đến làm thêm ở tiệm lẩu Bắc Nam. Sau khi thương lượng với quản lý thì cuối tuần cũng có thể đi làm.

Thù lao làm việc cuối tuần thì tính cả vào lương, cuối ngày kết toán.

Cứ vậy thì tháng nào cũng sẽ có thu nhập cố định, tạm thời giải quyết xong vấn đề kinh tế, tiếp đến tính toán đến việc học. Thời gian sau khi học xong là vội vàng nuôi sống bản bản thân nên cậu không có thời gian để học tập, chỉ có thể đến sớm một hai tiếng đầu buổi sáng để kịp lộn mèo lật cuốn sách.

Cậu còn không có tiền ăn cơm chứ nói gì đến mua sách bài tập bổ sung. Cậu cũng chẳng bao giờ cảm thấy mệt mỏi chán nản khi đọc những cuốn sách giáo khoa mà những học sinh khác không buồn đọc lại lần 2, cậu chẳng muốn bỏ qua một cuốn nào.

Trên thế giới không còn có gì tuyệt hơn với việc có thể ngồi bên cạnh máy sưởi ấm áp, lật những trang giấy còn thơm mùi mực. Chàng trai kia vẫn không nói nhiều như mọi khi, Hứa Nguyện "Ồ" một tiếng, gật đầu rồi cũng lấy sách giáo khoa của mình ra. Một lát sau, chờ cô Hà vào lớp, cô bé lại đi lên xin phép nghỉ học cho Trần Nặc.

"Được rồi." Cô Hà giống như đã quen, "Cô biết rồi nhé."

Ngày thứ hai sau khi vào kỳ học mới, tâm trí bọn trẻ vẫn còn đang quẩn quanh ở kỳ nghỉ, không thể ngồi yên trong lớp.