Chương 46

Có kinh nghiệm lần trước lót nền, Thích Dã đi thẳng tới bể cá bên kia, chưa được vài bước đã bị người sau kéo cổ áo. Dù sao người kia cũng thân hình cao lớn, đã quen lăn lộn xã hội, anh Nam xách cậu nhẹ nhàng như xách gà con, "Nhóc con, biến đi chỗ nào vậy?"

Khoảnh khắc bị nắm cổ áo, Thích Dã còn tưởng mình sắp bị đánh. Thích Tòng Phong thường làm như vậy, lúc tâm tình không tốt có chỗ nào trút giận liền coi cậu thành bao cát để ông ta tập luyện. Trước tiên sẽ nắm cổ áo, sau đó giơ tay, bàn tay ở ngang không trung rồi tàn nhẫn vụt xuống thật mạnh. Ngay lập tức sẽ là hoa mắt chóng mặt, trời đất u ám, mất mấy giây sau mới cảm nhận được đau. Thân thể bị treo lơ lửng trên không, Thích Dã vô thức rụt cổ lại, cả người cứng đờ.

Cậu không nghĩ trốn, bởi vì cơ bản không có khả năng chạy thoát. Cho dù là con ma men nghiện rượu như Thích Tòng Phong khi không uống say, cậu cũng cũng không ngăn cản được. Đêm giao thừa lần đó chẳng qua là một lần may mắn hiếm gặp. Người trưởng thành và trẻ nhỏ thể lực chênh nhau lớn, có lòng muốn chạy trốn cũng không thoát khỏi bạo lực gia đình tàn bạo. Vì thế, Thích Dã chỉ đành gồng mình, lại bị anh Nam xách đổi tay từ trái sang phải xách ra sau bếp.

Anh Nam vứt người xuống nhưng lại chẳng nhìn Thích Dã, quay đầu trừng mắt với quản lý, "Cô sau này đừng hố tôi nữa! Cho nó ăn xong rồi hãy làm việc! Không lại làm vỡ bát đĩa hay làm chết cá thì tính lên đầu ai? Nó đền không nổi tôi trừ tiền lương của cô hả?"

Quản lý bật cười: "Hiểu rồi anh Nam."

Trời đất bao la, ông chủ là lớn nhất, lúc sau anh Nam vào phòng riêng, quản lý bảo sau bếp đưa cho Thích Dã chút đồ ăn. Phần đồ ăn cũng không phức tạp, một món thịt, một món chay kèm một bát cơm chiên trứng.

Mắt thấy sắp tới giờ cơm, khách hàng càng ngày nhiều, quản lý không rảnh nói chuyện với Thích Dã, dặn dò cậu cứ ăn từ từ đừng có vội rồi vội đi về trước. Thích Dã ôm chén cơm, ngồi một mình ở lối nhỏ sau bếp. Đồ ăn và cơm vừa ra khỏi nồi đều nóng hôi hổi, không biết là nhờ quản lý có lòng hay đầu bếp tốt bụng mà có cả một bát thịt kho tàu, khẩu phần rất hào phóng, còn nhiều hơn cả buổi trưa dì quầy cơm múc cho cậu học sinh kia.

Đồ ăn ở Bắc Nam đương nhiên trên cơ so với đồ ăn ở nhà ăn. Hơi nóng và mùi thịt kho kho tàu xông thẳng vào cái dạ dày cả ngày chưa ăn gì của cậu. Giữa mùi đồ ăn nóng hổi đó, Thích Dã lại không lập tức động đũa. Cậu nắm chặt đũa, nhìn chằm chằm bát cơm cao ngất trước mắt, chốc lát im lặng rồi mới cầm bát cơm lên, và một miếng to.

Cậu trai ăn rất nhanh, ngon lành, không ngại nóng, cũng không kịp nếm kĩ mùi vị, như thể chưa kịp nhai đã nuốt xuống, cả quá trình chưa đến 5 phút đã ăn xong. Cậu rửa bát sạch sẽ, trả lại cho phòng bếp, sau lại tìm Tiểu Triệu lấy đồng phục. Vừa mặc xong tạp dề lại đeo bao tay, bắt đầu chọn cá không ngừng cho mấy khách hàng vừa đến.

Giống việc ngồi gần máy sưởi ấm áp hay một bộ đồng phục mới, đây là ân huệ duy nhất cậu nhận được vào lúc này.

**

Ngày thứ hai đi học, trời nắng.

Hứa Nguyện buổi sáng vừa tỉnh dậy đã nhận được tin nhắn của Trần Nặc: "Ngày hôm qua anh bị cảm lạnh, hôm nay không đi học được, em xin phép cô Hà giúp anh nhé."

Sức khỏe của cậu đúng là khá tệ, rõ ràng hôm qua ở lớp cậu không cởϊ áσ khoác, đi ra ngoài ăn cơm cũng đội mũ, nhưng mới chớm về nhà đã ngay lập tức cảm thấy không khỏe.

Học cùng lớp mấy mấy năm nay, Hứa Nguyện quen với việc xin giáo viên nghỉ hộ Trần Nặc, cô đáp lại em biết rồi, lại dặn dò: "Ở nhà anh chú ý giữ sức khỏe, bài tập thì em tan học sẽ mang cho anh." Trần Nặc từ trước đến giờ chăm học, cho dù có nghỉ ở nhà cũng sẽ làm bài tập đúng hạn.

Màn hình di động bên kia gửi lại một icon thỏ nhỏ ôm cà rốt. "Cảm ơn."

Hôm nay Đào Thục Quân dậy muộn, Hứa Nguyện tự mình chuẩn bị cơm sáng, đeo cặp sách ra cửa.

Trong lúc chờ xe ở trạm xe bus, cô chia sẻ tin tức Trần Nặc xin nghỉ trong nhóm chat với Thạch Tiểu Quả gồm 4 người.