Chương 45

Thậm chí sau đó lại xả tới các vấn đề về tư tưởng đạo đức, chỉ trích Hứa Nguyện chỉ biết ghét bỏ cha mẹ, không có lòng bao dung chút nào.

Nói cô là đứa trẻ tính nết vô cùng kém..

Hứa Nguyện ngồi trước bàn, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào túi đựng bút, nghe tiếng Đào Thục Quân ngày càng cao giọng mắng chửi ngoài phòng. Cô cảm tưởng mình chính là tấm ảnh thẻ nhăn nhúm dúm dó trong trong túi đựng bút kia, bị nhốt kín trong không gian nhỏ hẹp, chẳng nghe thấy gì cả, chẳng nhìn thấy gì cả, cũng chẳng cảm nhận được gì nữa.

Không tức giận, không oan ức, trong lòng Hứa Nguyện trống rỗng, chẳng còn chút sức lực.

Chỉ là một phiếu cơm thôi mà, cô nghĩ thế. Cô không hề làm bất kỳ chuyện gì kinh khủng xấu xa cả, chỉ làm mất một phiếu cơm.

Sau tan học, Thích Dã không về nhà luôn.

Cậu mặc bộ đồng phục mới, đứng trên đường đón gió lạnh, do dự mất một lúc mới hạ quyết tâm đến tiệm lẩu Bắc Nam.

Quản lý nghe thấy cậu nói mục đích của mình, nói: "Cậu ý nói là mỗi tối đến đây làm ba tiếng, không cần tiền lương, chỉ cần cơm ăn, là ý này phải không?"

Thích Dã gật đầu: "Đúng vậy."

Giờ đã vào kỳ học, cậu không có cách nào cả ngày làm bên ngoài như đợt kỳ nghỉ nữa, chỉ có thể chờ đến ngày thứ 7, Chủ nhật không đi làm mới có thời gian kiếm tiền.

Thu nhập ít nên các khoản chi cũng phải giảm đi. 20 đồng ứng trước với mỗi ngày mất 5 đồng suất ăn vẫn hơi đắt một chút.

"Chỉ cần ăn bữa tối thôi." Cậu sợ quản lý hiểu lầm, không khỏi giải thích vài câu, "thời gian còn lại tôi không ăn ở đây."

Quản lý vốn không để bụng chuyện cậu ăn mấy bữa cơm, "Được rồi, tôi biết rồi, vậy cậu đi tìm Tiểu Triệu đi, bảo cậu ta lấy quần áo cho."

"Tìm cái gì?!" Thích Dã còn chưa kịp cảm ơn quản lý thì sau đã phát ra giọng nói chói tai của một người đàn ông, "Tôi nói này Tiểu Lưu, sao cô với thằng nhóc này cứ suốt ngày hố tôi vậy? Tôi nghĩ mãi, thường ngày anh Nam này cũng đâu bạc đãi gì cô."

Mấy ngày không gặp, đám tóc xanh sáng màu trên đầu anh Nam giờ đã đổi sang màu tím, vừa "dỗi" quản lý xong, anh ta lại liếc mắt sang nhìn Thích Dã: "Ây, hóa ra vẫn là người đọc sách."

Mấy lời này nói ra giọng điệu rất lạ, Thích Dã không đáp lại được, thoáng cúi đầu: "Anh Nam."

Làm việc ở chỗ này một thời gian, cậu cũng biết tiệm lẩu Bắc Nam là một trong những cơ sở kinh doanh của anh Nam, trong tay anh ta nắm giữ nhiều cửa hàng, không phải lúc nào cũng thường tới Bắc Nam, chỉ khi nào mình muốn ăn lẩu mới tới xem quán.

Nhưng kết quả đến 2 lần thì đều gặp Thích Dã.

"Chú nhóc chào ai? Nói to lên một cái!" Anh Nam bỏ điếu thuốc kẹp ở vành tai xuống, vân vê trong tay, làm bộ nghiêng tai lắng nghe, "Đến con chó con mèo còn to còi hơn chú mày! Sao, cơm ăn còn chưa no?"

Lời anh Nam này rất đúng, chưa nói tới việc tới cơm còn chưa no, Thích Dã hôm nay còn chưa ăn cái gì. Sáng sớm Thích Tòng Phong chỉ mua phần ăn cho một mình mình, đến trưa cậu vào nhà ăn nhưng cuối cùng lại không dám tiêu tiền. Đến tối sau khi tan học, cậu lo khi đến giờ cơm quản lý sẽ không có thời gian nghe mình nói chuyện lên liền vội tới Bắc Nam, không có thời gian nạp đầy bụng.

Suốt một ngày không ăn gì, Thích Dã đúng thật không còn sức lực. Nhưng anh Nam vừa nói vậy, cậu đã cố gắng cất cao giọng, lại chào thêm lần nữa: "Anh Nam."

Anh Nam hiển nhiên không quá vừa lòng, bĩu môi, xua tay: "Được rồi, biến đi."