Chương 38

So với một bạn học mới đến, mặc phong phanh đi học, trên mặt còn có một vết sẹo, rất nhiên mấy bạn học cùng nhau 1,5 năm mang đến cảm giác an tâm hơn.

Thường ngày cô Hà có mối quan hệ không tồi với học sinh, cho nên có chuyện gì, mọi người thường nói thẳng với cô. Một người bắt đầu, tiếp đó càng nhiều người nhìn về phía cô Hà. Trong đó hơn một nửa nam nữ trong lớp đều có chiều cao xấp xỉ với Thích Dã.

Cô Hà vốn luôn dễ tính đến giờ khuôn mặt cũng không vui lắm, "Các em..."

Dù sao cô cũng còn trẻ, gặp tình huống phát sinh đột ngột này cũng chưa biết phải xử lý sao mới ổn thỏa, cô theo bản năng nhìn về phía Thích Dã.

Cậu trai kia mặt không chút biểu cảm.

Vẫn duy trì khuôn mặt không cảm xúc từ đầu đến giờ, cậu chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm dưới đất, lặng im, giống như không nghe thấy gì, cũng chẳng nhìn thấy gì cả.

Thích Dã thật ra cũng không để ý, bởi vì tình huống này không phải lần đầu phát sinh trên người cậu. Mấy năm chạy loạn theo Thích Tòng Phong, cậu đã chuyển không dưới 10 trường. Thường thì mỗi trường chỉ kịp học 1 học kỳ, học kỳ kết thúc, cậu đã phải theo người kia đi thành phố khác học.

Có mấy năm Thích Tòng Phong mải đi cả ngày không về nhà, cậu lúc đó còn nhỏ tuổi, không thể tự chăm sóc bản thân.

Thích Dã kỳ thật chẳng sao cả, bởi vì loại tình huống này không bị chết đói là may lắm rồi, đâu còn nghĩ lo chuyện khác được, ngày nào cậu cũng mặc quần áo rách tả tơi đi học, cũng chẳng cần khâu hay vá chúng.

Khi đó cũng chẳng có ai tình nguyện ngồi cùng bàn với cậu. Các bạn cũng chẳng giống ở đây lựa lời mà nói, mở mồm ra mắng cậu là quỷ nghèo, trẻ lang thang, đứa nhặt rác.

Cũng may sau đó Thích Dã học cách khâu vá quần áo, học xong tự mình khâu vá, xong đến mấy khu chợ trời mua hàng second-hand. Dù không có quần áo mới gì thì cuối cùng cũng không phải mặc mấy bộ đồ đủ cho gió lọt đi học, cũng không còn ai ném vào mặt cậu mấy câu chế giễu khắc nghiệt nữa.

Nhưng vẫn không có người nào có thiện cảm với cậu như cũ. Chỉ là Thích Dã cũng không để bụng, cậu biết mình đến trường chỉ để học tập. Có đi học, có sách đọc là được rồi. Với cậu mà nói, sống được đã khó rồi, đâu còn hơi sức đâu quan tâm mấy chuyện khác.

Cậu trai trông như không sao, ngược lại cô Hà lại càng rối.

Cô mới ra trường, lòng chỉ muốn quan tâm chăm sóc tới từng học sinh, nhưng giờ đây lại không nghĩ ra cách nào để không làm tổn thương lòng tự trọng của Thích Dã, lại không thành bắt ép các em học sinh khác.

Trần Nặc đứng ở cuối, cậu cũng để ý biểu cảm của cô Hà, ngón tay liền động.

"Thưa cô." Cậu còn chưa kịp giơ tay, một giọng nữ trong vắt dễ nghe vang lên, "Em muốn ngồi cùng bàn với bạn ấy."

Hứa Nguyện đã được sắp xếp chỗ ngồi lúc này đứng dậy, các bạn trong lớp nhìn theo, tức khắc cô bé cảm thấy có phần ngại ngùng.

Cô hơi cúi đầu, lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói, "Ý em là... em muốn ngồi cùng bàn với bạn Thích Dã."

Cô Hà cũng không đồng ý ngay lập tức mong muốn của Hứa Nguyện, cô sắp xếp xong chỗ ngồi của những bạn khác liền dẫn Hứa Nguyện đến văn phòng.

"Hứa Nguyện, cô biết em là đứa trẻ ngoan, thường giúp đỡ cô, cô cảm ơn." Cô Hà nhìn vào mắt Hứa Nguyện, nói nghiêm túc, "nhưng mà nếu em không thích thì cứ nói, không cần ép bản thân, được không?"

Cô Hà thực sự cảm thấy thương Hứa Nguyện.

Cô gái nhỏ này thành tích tuy chỉ mức trung bình nhưng tính cách rất tốt. Thường ngày nếu giao cho em ấy việc gì, em ấy sẽ hoàn thành cẩn thận, không vội vàng ẩu đoảng một chút nào.

Không phải chỉ đối với giáo viên mới thế mà đối với bạn học trong lớp cũng như vậy, cho nên cảm tình của các bạn với Hứa Nguyện cũng không kém. Nhưng qua một thời gian dài, cô Hà phát hiện ra, dường như cô bé là người không giỏi từ chối người khác.