Chương 34



Hứa Nguyện rất thích trường học, bởi vì ở đây, giáo viên và các bạn học cũng rất quý cô bé.

Cách giờ vào học 20" nữa.

Ngày đầu tiên khai giảng, lúc này phần lớn học sinh đã đến trường, các bạn ngồi xung quanh cười vui vẻ, chia sẻ mấy chuyện hay ho trong kỳ nghỉ. Thích Dã đeo cặp sách, đứng bên bàn ăn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Thích Tòng Phòng đang ăn cơm.

Hôm nay Thích Tòng Phong hiếm hôm được dậy sớm, ra ngoài khu dân cư mua một chút bánh bao hoành thánh và quẩy, đương nhiên chỉ có phần cho một người. Giờ này ông ta tay cầm bánh bao, tay cầm bánh quẩy, mặt bóng loáng dầu mỡ.

Thỉnh thoảng ông ta lại cúi xuống uống một ngụm canh hoành thánh, căn bản không để ý Thích Dã ở một bên.

Thích Dã không hé răng.

Cậu không một động tác, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn Thích Tòng Phong ăn cơm.

Một lúc sau, Thích Tòng Phong đã bị nhìn đến phiền: "Mày nhìn cái gì mà nhìn!"

"Không phải nói tự mình kiếm học phí à?" Cuối cùng thì ông ta cũng có phần chột dạ, lúc nói mấy lời này thì nghiêng đầu, tránh ánh mắt của Thích Dã, "Giờ khai giảng rồi, mày không kiếm được tiền học phí thì liên quan gì tới ông đây!".

Thích Dã bình tĩnh sửa cho đúng: "Tiền mua sách vở."

Nhờ chương trình giáo dục bắt buộc 9 năm, những đứa trẻ như Thích Dã mới có thể học hết cấp 2, không đến mức ngay cả tiểu học còn không học hết đã phải chạy đến mấy nhà máy, làm việc ở mấy dây chuyền sản xuất. Nhưng dù sao cũng chỉ được miễn tiền học phí, tiền sách vở vẫn phải nộp.

Một học kỳ tiền sách giáo khoa và sách bài tập cũng phải hơn 200 đồng.

"Cái gì mà tiền học phí sách vở!" Thích Tòng Phong không quan tâm: "Lúc trước không phải mày đi bưng bê à? Ngày nào mày về tao cũng ngửi thấy mùi lẩu! Tự mình có tiền tự mình nộp! Cóc gì phải hỏi xin ông đây!"

Thích Dã ban đầu chỉ đứng bên cạnh bàn. Vừa nghe vậy, đôi mắt thường rũ xuống của cậu hướng lên, cậu tiến thêm một bước, nhìn chằm chằm người đàn ông kia. Đôi mắt đen vốn trước giờ không gợn sóng lóe lên chút ánh sáng, giống như chiếc móc câu được đánh bóng. Lột da, cắt xương, một đường tàn phá cho đến khi nhìn thấy trái tim được bao bọc bởi máu thịt.

"Bố." Thích Dã nhìn chằm chằm Thích Tòng Phong, nói từng câu từng chữ, "Bố nói xem?"

Đây là lần đầu tiên cậu gọi ông ta như thế suốt mấy năm gần gần qua. Làm thuê ở tiệm lẩu Bắc Nam mấy ngày, đúng là Thích Dã cũng kiếm được ít tiền, số tiền cũng không nhỏ. Nếu không phải cậu tự mình đi nhận tiền lương ở chỗ kế toán mấy ngày trước, cậu khéo còn nghĩ Tiểu Triệu và quản lý lén cho mình thêm khối tiền.

Nhưng tiền vừa đến tay đã mất hết.

Thích Tòng Phong lấy số tiền này đi đánh bạc, nó chỉ chảy về một nơi mà hai cha con biết rõ. Hơn 10 ngày qua, vết thương trên mặt cậu đã đóng vảy. Sau khi gỡ miếng băng gạc, vết sẹo càng rõ ràng hơn, cậu lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông kia với vết sẹo nhìn vẫn rõ ràng như cũ.

Khuôn mặt không biểu cảm.

Chỉ có đôi mắt đen thẫm.

"Mày......" Thích Tòng Phong rốt cuộc bị đuối lý, bị nhìn chằm chằm như vậy thành ra thẹn quá hóa giận. Ông ta đứng dậy, móc ví da từ trong túi quần ra, rút ba tờ tiền đỏ chói, ném mạnh vào mặt Thích Dã: "Đây đây đây! Quỷ đòi nợ! Mày đòi thì cho mày!"

Thích Tòng Phong lấy tiền mới, ông ta lại khỏe, ném mấy tờ tiền cũng khiến người gò má thấy đau.

Thích Dã nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng rồi lại không thấy thấy quá đau như dự đoán, vừa mở mắt ra, người đàn ông kia đã dẫm chân lên mấy tờ tiền rơi trên mặt đất: "Cho mày! Cho mày hết! Mày lấy đi!"

Nói xong thì bỏ chân ra.

Tờ tiền vừa lấy ra còn mới tinh, chỉ mấy chục giây sau, tiền đỏ đã bi dẫm thành tiền đen mất rồi. Cũng vì động tác ném bát canh hoành thánh của Thích Tòng Phong quá lớn, nó lại thêm nhăn nhó, ướŧ áŧ, dơ bẩn.