Chương 33

Hứa Nguyện ngoan ngoãn đứng ở cột để cô Hà nhìn: "Cao hơn 2cm rồi!"

Cô Hà mới tốt nghiệp trường sư phạm không bao lâu, đám Hứa Nguyện là khóa học sinh đầu tiên. Vì còn trẻ tuổi nên mối quan hệ của cô và các bạn học sinh rất tốt, mọi người đều coi cô như một người chị lớn. Hứa Nguyện thì rất thích cô Hà, bởi vậy cô bé càng sợ Đào Thục Quân động một chút lại lôi chuyện sẽ gọi mách chuyện với cô Hà ra uy hϊếp mình. Cô Hà cẩn thận đánh giá Hứa Nguyện một lúc: "Đúng là cao hơn đó, cô nghĩ phải hơn 2cm."

"Đi thôi." Cô lại vỗ bả vai cô bé, "Chúng ta đến lớp nào."

Hứa Nguyện gật đầu: "Vâng!"

Hai người một lớn một nhỏ đi về hướng khu dạy học, trên đường gặp không ít học sinh. Bọn họ cũng chào hỏi cô Hà, sau lại cười Hứa Nguyện "Sao nay cậu đến sớm thế!"

Hứa Nguyện cũng cười: "Ngày khai giảng thì tất nhiên phải đến sớm rồi còn gì!"

Rất nhanh đã đến lớp học.

Cô Hà cố ý đứng ngoài cửa một lúc, chờ đại quân trong lớp luống cuống dọn sách vở đồ dùng học tập xong rồi mới bước vào. Hứa Nguyện đeo cặp xách ngồi xuống chỗ của mình.

"Hứa Nguyện! Hứa Nguyện!" Mới ngồi xong, cô bé còn chưa kịp thả cặp sách xuống thì lưng đã bị chọc hai cái, mạnh đến nỗi ngã về phía trước: "Bài tập tiếng Anh đâu cho tớ mượn với! Mình còn duy nhất cái này chưa viết đâu!"

Hành động không khống chế lực này quá quen thuộc, Hứa Nguyện bất đắc dĩ quay đầu lại: "Thạch Tiểu Quả, cậu có thể nhẹ tay hơn chút không?"

Thạch Tiểu Quả là bạn thân nhất của Hứa Nguyện ở trường. Tuy nhiên bản thân cô nàng chẳng ăn nhập gì với cái tên, tóc thậm thậm chí còn ngắn hơn cả nam sinh, cả năm bốn mùa đều mặc quần, lúc nào cũng khịt mũi coi thường với bất kỳ chiều dài váy nào. Theo lời Giang Triều nói, Thạch Tiểu Quả không hề có hình dáng của nữ sinh, cậu ta có thể thay Trần Nặc trở thành số 1 trong lớp.

Giang Triều là bạn cùng bàn với Trần Nặc từ khi mới vào trường đến giờ, cậu ta vẫn luôn duy trì mối quan hệ theo kiểu "cậu nhất tôi cũng nhất" hài hòa ổn định với Trần Nặc.

Đương nhiên cậu ta là đứng nhất từ dưới đứng lên.

"Đúng phóc! Thạch Tiểu Quả, cậu nghĩ ai cũng rắn rỏi như cậu à!" Lúc này, Giang Triều đã rất thuần thục với tay vào trong cặp sách Hứa Nguyện, bắt đầu tìm vở bài tập Tiếng Anh, "Mình mượn trước nha! Ngày hôm qua mình làm cả ngày bài tập về nhà! Tiếng Anh chưa động đến một chữ!"

Thạch Tiểu Quả lập tức trừng mắt: "Giang Triều!"

Cô nàng ngước mắt lên, Giang Triều đã từng bị thua bắt đầu run run, đi về phía bục giảng kêu to: "Cô Hà cứu mạng!"

Cô Hà cười tủm tỉm: "Cứu mạng ai vậy? Cứu em hay là cứu bài tập tiếng Anh của em?"

Trước đây cô cũng trải qua thời học sinh nên hiểu rõ đám nhóc này trong kỳ nghỉ cơ bản sẽ không làm bài tập nghiêm túc, cứ mắt nhắm mắt mở làm bài. Chỉ là đối với đứa trẻ đang nhảy nhót kia, vẫn nên nói thêm vài câu.

Giang Triều giơ tay đầu hàng: "Em chưa nói gì cả! Cô nghe nhầm rồi!"

Vừa đúng lúc này, Trần Nặc đeo cặp sách vào lớp. Giang Triều cười ngoác tận mang tai, bỏ việc cãi nhau với Thạch Tiểu Quả, vô cùng vui vẻ về chỗ ngồi.

Trước khi rời đi, cậu còn ném lại hai cây kẹo mυ"ŧ: "Hai người ăn đi."

Thạch Tiểu Quả ghét bỏ: "Mang đi! Phiền quá!" Cô bé không thèm nhìn, gạt luôn kẹo mυ"ŧ sang một bên, cũng không quan tâm trên bục giảng còn có cô giáo chủ nhiệm, bắt đầu tập trung làm bài tập.

Hứa Nguyện ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt bất đắc dĩ của cô Hà, hai người không khỏi cùng cười khẽ.

Cô cất kẹo mυ"ŧ cho Thạch Tiểu Quả, tự bóc một cây bỏ vào trong miệng, vị chua ngọt nồng đậm tức khắc lan ra đầu lưỡi.

Vị chanh.

Hương vị chua chua ngọt ngọt, Hứa Nguyện nghe Giang Triều ở cuối lớp lớn tiếng hỏi vở bài tập của Trần Nặc, sau lại vội vàng chép bài thi của Thạch Tiểu Quả, rồi lại mỉm cười chào hỏi các bạn học.