Chương 32

Chưa gì đã ra đến khu đồ ăn.

Qua giờ cao điểm, trong quán không còn bận rộn như trước nữa. Cả đêm làm bận rộn, mọi người đều quá mệt, thừa lúc đồ ăn còn chưa ra liền ngồi bên cạnh nghỉ ngơi.

Thích Dã đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Mí mắt rũ xuống, cậu dựa vào tường, hai chân co lên, tay đặt trên đầu gối. Khi làm việc cậu có mang theo găng tay, tay thật ra không dính nước, nhưng hôm qua khi bị Thích Tòng Phong đánh, sau lại dùng nước đá rửa bát đĩa. Hôm nay lúc đi trên đường, gió bắc cắt cắt da cắt thịt, mấy vết thương lại vỡ ra vừa đau vừa ngứa như có kiến cắn. Cho dù không động đến cũng rất khó chịu.

Thích Dã im lặng nhìn vết nứt trên tay, không nghĩ đến lời quan tâm vừa rồi của Hứa Kiến Lệ mà là lời nói chua ngoa chói tai của Đào Thục Quân.

Tay lại bắt đầu đau nhức, cậu theo bản năng thẳng lưng lên.

Tấm lưng thon gầy của cậu trai thẳng như dây cung, mang theo chút bướng bỉnh và kiên định.

Mình nhất định sẽ đi học, Thích Dã nghĩ.

Cậu nhất định sẽ đi học.

Sau buổi gặp gỡ gia đình, ngay hôm sau, Hứa Kiến Đạt rời Tây Xuyên.

Sau khi ông đi, trong nhà chỉ còn hai người Hứa Nguyện và Đào Thục Quân. Cũng may năm nay khai giảng sớm, qua mấy ngày nữa, trường Nhất Trung Tây Xuyên sẽ chính thức khai giảng.

Hôm đó, Hứa Nguyện thức dậy rất sớm.

Làm xong bữa sáng, ăn thật nhanh, sau đó kiểm tra một lần cặp sách giấy bút, tiếp đó đi giày chuẩn bị ra cửa. Đào Thục Quân gọi lại: "Từ từ đã."

Bàn tay đang nắm cửa của Hứa Nguyện siết chặt lại.

Đêm đó, cuối cùng Trần Nặc cũng khuyên cô quay về. Sau khi về phòng, cô vốn tưởng Đào Thục Quân dù không xin lỗi cũng sẽ thừa nhận một chút sai lầm. Nhưng mà cả Đào Thục Quân ở bên trong, người lớn ai nói chuyện phiếm vẫn nói chuyện phiếm, ai uống rượu rượu thì cứ uống rượu. Chẳng ai để chuyện vừa rồi trong lòng.

Hứa Nguyện không thể hiểu nổi.

Rõ ràng ngày thường, người lớn lúc nào cũng bảo cô bé phải nghĩ xem mình đã làm gì sai. Sao giờ lúc đến lượt họ làm sai thì lại coi như không có chuyện gì xảy ra? Cô bé vừa cảm thấy đau khổ lại buồn bã, 2 ngày qua, Hứa Nguyện không thể nào nói chuyện được với Đào Thục Quân.

Tuy cô bé hiểu rất rõ, xét theo tính tình của Đào Thục Quân, phân nửa bà sẽ không chủ động nói xin lỗi cô. Nhưng cô bé vẫn có một chút ảo tưởng ngây thơ không thực tế, hy vọng rằng Đào Thục Quân có thể nói xin lỗi với mình.

Dù chỉ 1 lời cũng được.

"Hứa Nguyện." Nhưng Đào Thục Quân vừa gọi tên, Hứa Nguyện đã hiểu ngay, sau đó dù có nói gì thì cũng tuyệt đối không phải lời xin lỗi cô muốn nghe, "Con không cần gấp, quay lại đã."

Quả nhiên, Đào Thục Quân vừa mở miệng chính là nói: "Con lần này giận dỗi cũng lâu đấy nhỉ?"

Hứa Nguyện không thể tin nổi mà quay đầu lại nhìn.

Cô giận dỗi?

Cô làm ra chuyện gì vậy?

"Mẹ nói với con này, cái tính này của con sau ra xã hội chỉ chịu thiệt lớn thôi con." Đào Thục Quân hồn nhiên, "Vì cái chuyện bé xé ra to, giận dỗi ghi hận cả bố mẹ. Để người khác biết thì thấy thế nào? Nhất định họ nói..."

"Này này này!" Bà trừng mắt, "Mẹ mày còn chưa nói xong đâu! Mày đi đâu!"

Hứa Nguyện cũng không muốn nghe Đào Thục Quân tiếp tục lải nhải nữa, cô bé mở cửa, chạy xuống cầu thang.

Lúc còn đang loạng choạng đi xuống, cô vẫn còn có thể nghe thấy tiếng mắng trong giận dữ của Đào Thục Quân: "Đúng là! Học thì dốt tính tình thì kém! Cái gì cũng tệ! Cứ kiểu như này ở lớp ai mà thích cho nổi!"

Hứa Nguyện, người bị Đào Thục Quân đóng dấu "không ai thích" đã ngồi 10" đi xe buýt để tới Nhất Trung ở Tây Xuyên.

Tây Xuyên là một thành phố nhỏ phía Bắc, trường trung học có quy mô trung bình, một khóa khoảng 600 -700 học sinh, toàn trường chưa đến 2000 người. Hứa Nguyện vừa xuống xe, còn chưa đến cổng đã thấy cô Hà vừa đến từ xa.

Cô Hà cũng thấy cô bé, vẫy tay với cô: "Hứa Nguyện!"

Hứa Nguyện vội vàng chạy tới: "Chào buổi sáng cô ạ!"

"Chào buổi sáng em, kỳ nghỉ thế nào?" Cô Hà tươi cười chạm tóc cô, "Đứng ở đây để cô nhìn xem có lén cao hơn không nào?"