Chương 31

Ở tuổi 13-14 ấy, trong lớp có bạn trai bạn gái nào đi giày giống nhau đã bị mọi người ồn ào trêu ghẹo rồi.

Con gái da mặt mỏng dễ đỏ bừng mặt xấu hổ, có khi còn bật bật khóc. Con trai thì tùy tiện hơn, ngoài miệng cứng đầu nói: "Đừng có đùa, sao mình thích cậu ta được." Quay đầu lại tai cũng đã đỏ bừng, còn không dám nhìn bạn gái kia lấy một cái.

Tâm tư trẻ nhỏ rất đơn giản..

Thích là thích, chẳng có bất kì suy nghĩ nào không trong sáng, giống như đôi giày mới mua đá bóng đầu hè.

Nhưng ý của Đào Thục Quân rõ ràng không phải như này.

Lúc nói mấy lời này, trên mặt bà còn mang theo nụ cười đầy ẩn ý. Đó là nụ cười mà người lớn hay cười khi kể mấy câu chuyện tầm phào, nhét thêm chút phỏng đoán, đưa ra vài giả định như kiểu trong lòng biết rõ mà không nói ra.

Giống như đã kết luận Hứa Nguyện ở ngoài làm "Chuyện xấu".

Hứa Nguyện trước giờ nào bị buộc tội như thế, cô bé ngơ ngác nhìn Đào Thục Quân. Hốc mắt đỏ hoe vì giận.

"Chị dâu nói gì vậy? Vừa rồi uống rượu nhiều quá à?" Biểu cảm Hứa Kiến Lệ có phần cứng đờ, "Trần Nặc, con dẫn em gái con đi ra ngoài dạo chút đi cho thoáng."

Hứa Kiến Đạt nãy giờ vẫn không chen vào một câu nào thì buông chén rượu, nhìn liếc qua. Trần Hàm cũng theo.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Đào Thục Quân lúc này mới cảm thấy vừa nãy mình có chút quá đáng, ngại ngùng nói: "Tôi không phải chỉ đùa chút thôi à, mấy người sao còn coi là thật chứ?"

Hứa Nguyện ngồi ở ghế trên, nghe đến đó, cuối cùng cũng không nhịn được. Cô hất tay Trần Nặc ra, chạy khỏi ghế.

Thích Dã vừa bưng một nồi cá lăng, cầm theo hóa đơn vào trong phòng, đi đến phòng số 6. Còn chưa gõ cửa thì cánh cửa đã có người kéo ra từ bên trong.

Cô bé vừa lúc trước còn sợ hãi nở nụ cười với cậu, giờ đây mắt đỏ hoe, cô cũng không nhìn thấy cậu, che miệng chạy đi.

Ngay sau đó là cậu thiếu niên cũng vừa gặp chạy đuổi theo sau: "Hứa Nguyện! Hứa Nguyện! Chạy chậm một chút! Anh không theo kịp em!"

Thích Dã sửng sốt.

Chỉ một hồi ngây ra ngắn ngủi, hai người kia đã biến mất ở cuối hành lang, Hứa Kiến Lệ vẫy tay với cậu: "Tới đây, cá lăng của chúng tôi."

"Chị dâu đúng thật là, sao nói chuyện với con trẻ như thế." Đồ ăn trên bàn nhiều, Thích Dã chỉnh lại bát đĩa, nghe Hứa Kiến Lệ nói với Đào Thục Quân, "Bọn nó con nít con nôi, đâu có phức tạp như chị nghĩ?"

Hứa Nguyện chạy đi rồi, Đào Thục Quân lúc này trên mặt mới có vẻ không nhịn được. Vừa nghe Hứa Kiến Lệ nói xong, bà cũng phát hỏa theo: "Chị chẳng phải cũng bị nó chọc giận vì thành tích học hành sao? Cô không biết đó thôi, ở cơ quan chị có một vị phụ huynh cũng cùng lớp với bọn nó, vừa có bảng điểm đã đến nói với chị, "ây da chủ nhiệm Đào, nghe nói bài thi lần này khó lắm, chị về đừng có nổi nóng với con trẻ đấy." Nếu không phải nó thi kém như thế, chị bị người khác khinh ra mặt vậy à?"

Hứa Kiến Lệ quả thực không còn cách nào: "Vậy cũng không thể......"

"Chị đều là muốn tốt cho nó thôi!" Đào Thục Quân cắt ngang, "Không thì cứ tính với học lực của nó như này, sau thì làm được trò trống gì? Khéo cấp 3 còn thi không đỗ, đi làm phục vụ bưng cơm bê bát là xong!"

Nghe vậy, Thích Dã hơi khựng lại.

Hứa Kiến Lệ lập tức hoà giải: "Anh bạn nhỏ, dì này uống rượu nhiều quá, không phải nói cháu đâu."

"Trông cháu với con trai cô cũng xêm xêm, cháu vừa học vừa làm hả? Đúng là hiểu chuyện." Bà cười, "Tay cháu sao vậy? Làm việc nhiều quá sao? Chờ lát nữa cô khen cháu với quản lý nhé. Cảm ơn."

Thích Dã chưa nói gì, mặt không biểu cảm đặt cá xuống, sau cầm khay ra ngoài. Lúc ra tới nơi, dọc theo đường đi, cậu cố ý để ý bốn phía, vẫn không nhìn thấy cô gái vừa khóc lóc vừa chạy kia.