Chương 30

Cậu ta gầy trơ cả xương, sau cổ còn có vết bầm tím. Cậu rõ cũng chỉ đồng trang lứa với cô thôi mà.

Thế mà đã tự nuôi sống bản thân rồi.

Thích Dã hoàn toàn không chú ý đến tầm mắt của Hứa Nguyện.

Cậu đưa cá vào bếp, lúc quay lại thì cô gái đã rời đi. Cũng chẳng nghĩ thêm gì, cậu đưa tay lau mặt, lại tiếp tục đứng cạnh bể cá.

Một lát sau, quản lý đến tìm: "Tiếp đến nhiều việc quá, cậu cũng đi bê đồ ăn đi."

Thích Dã kinh ngạc nhìn quản lý, chị đẩy cậu ra hướng đồ ăn, "Người nhiều mà! Có ai hỏi cậu cứ nói là mình bất cẩn bị ngã!"

Thích Dã bị đánh đã quen, bản thân mình cũng chẳng sao. Nếu quản lý đã không ngại, cậu cởi tạp dề xuống, tháo bao tay, đi bưng thức ăn.

Đúng lúc đó Hứa Nguyện và Trần Nặc quay về phòng.

Trong khoảng thời gian bọn họ đi ra ngoài, người lớn trong phòng đã thay đổi vài đề tài nói chuyện, khí thế sôi nổi. Giờ vẫn còn đang nói chuyện, vẫn là mấy lời lẽ quen thuộc vài lần mỗi năm trên bàn cơm, quanh đi quẩn lại.

Cũng là đề tài Hứa Nguyện không muốn nghe nhất.

"Nhìn Trần Nặc nhà các em kìa, từ bé đến lớn chẳng khiến ai phải lo lắng chút nào!" Đào Thục Quân vừa cắn hạt dưa, vừa nói với Hứa Kiến Lệ, "Lần nào thi thố chị cũng chẳng cần phải nhìn bảng điểm, đứng thứ nhất chắc chắn là nó rồi. Làm chị hâm mộ muốn chết!"

Đào Thục Quân vừa nhắc tới Trần Nặc, Hứa Nguyện liền lo lắng siết chặt đôi đũa, sợ ngay sau đó sẽ nhắc đến mình.

Quả nhiên, Hứa Kiến Lệ lập tức cười xua tay: "Chị dâu nói quá lên ấy chứ, con nó cũng chỉ như thế mà thôi. Em còn hâm mộ chị hơn cơ, con trai lớn lên thành nhà người khác rồi, cứ sinh một "áo bông nhỏ" làm tri kỷ thân thiết với mẹ mới hạnh phúc."

Nghe vậy, Hứa Nguyện cúi đầu, càng nắm chặt đũa.

Nhưng phòng lớn như vậy, bàn cơm chỉ có 6 người, cô có muốn giấu mình đi thì cũng chỉ là suy nghĩ ngây thơ của một đứa trẻ mà thôi. Đào Thục Quân liếc mắt một cái nhìn thấy cô bé, thở dài: "Đúng là làm tri kỷ mới phải, Hứa Nguyện này, nói với cô con xem, lần này thi cuối kỳ con xếp thứ bao nhiêu?"

Đúng ra đâu cần phải nói ra như này.

Hứa Nguyện với Trần Nặc học cùng lớp, Hứa Kiến Lệ sao không không biết kết quả cuối kỳ của cô chứ,

"Ai nha, thỉnh thoảng chưa tốt cũng là chuyện bình thường mà." Hứa Kiến Lệ cười hoà giải, "Lúc học tiểu học chẳng phải con bé thành tích khá tốt sao? Lên cấp 2 chương trình học nhiều, nhất thời không theo kịp cũng phải, người lớn chúng ta đừng vội mà, ngày tháng còn dài."

Nói chưa dứt lời, vừa nhắc tới thành tích hồi tiểu học của Hứa Nguyện, Đào Thục Quân bất chấp ngay giờ đang là bữa ăn tất niên, giọng điệu oán trách: "Chị chỉ là nghĩ không nổi, con bé này tiểu học thì đứng nhất nhì, lên cấp 2 sao thành tích thảm hại như thế? Giờ chính con nghĩ đi, con cả hơn một năm rưỡi vừa qua thi thố là trình độ gì đây?" Nửa câu sau là nói với Hứa Nguyện.

Hứa Nguyện nắm chặt đũa, không hé răng.

Trước đây, Hứa Nguyện cũng không sợ họp mặt gia đình, nhưng kể từ khi vào cấp 2 đến giờ, từ lần thi thử ở kỳ thi trung học, cô bé bắt đầu sợ những dịp gặp mặt cả nhà như này, bởi vì Đào Thục Quân nhất định sẽ làm trò trước mặt mọi người, không chút nể tình mà gay gắt với cô.

Trần Nặc thấy thế, đứng dậy rót một ly rượu vang đỏ cho Đào Thục Quân: "Bác à, em gái vẫn chưa quen thôi. Chờ cháu dạy em..."

"À đúng rồi." Cậu còn chưa nói xong, Đào Thục Quân thình lình cắt ngang, "Trần Nặc, cháu nói thật với bác xem, em gái cháu có phải ở lớp lén lút qua lại với cậu học sinh nào không, cho nên học hành mới dốt nát như thế?"

Trần Nặc dù có chững chạc đến đâu thì cũng chỉ lớn hơn Hứa Nguyện có 4 tháng. Nghe Đào Thục Quân hỏi trực tiếp như vậy thì sửng sốt: "Bác?"

Trần Nặc ngây người, Hứa Nguyện cũng không nghĩ Đào Thục Quân sẽ hỏi như vậy.

Cô bé sốc đến mức không nói xong một câu trọn vẹn:"...Mẹ?"

Đây là buổi gặp mặt cả nhà đó!

Tất cả mọi người đều ở đây.

Hơn nữa từ ngữ mà Đào Thục Quân sử dụng cũng không phải là yêu sớm, mà là từ ngữ mang theo sắc thái rất kỳ khôi "lén lút"!