Chương 29

Thích Dã gật đầu: "Được."

Cậu cầm túi lưới và thùng nước, bắt đầu vớt cá.

Mấy dụng cụ ở tiệm lẩu Bắc Nam này vừa thực tế lại vừa kiểu trang trí, mấy bể cá đều rất lớn, đặt trên bệ cách mặt đất một tầng. Người trưởng thành cao 1m8 còn đỡ, còn với đứa trẻ vóc người còn chưa trưởng trưởng thành hoàn toàn như Thích Dã phải dẫm lên ghế mới có thể đặt túi lưới từ trên mặt nước vào.

Đương nhiên con cá đâu chịu để yên cho bắt. Nó liều mạng giãy giụa trong túi lưới, đuôi đập mạnh, bắn thẳng nước lạnh vào người cậu. Thích Dã cũng chẳng để ý, thả cá vào trong thùng, cân trọng lượng rồi đưa vào bếp, sau đó đưa cho Trần Nặc một tờ hóa đơn, "Cậu đến quầy lễ tân đi."

Trần Nặc nhận hóa đơn, nhìn về phía: "Đứng đây đợi anh nhé?"

Hứa Nguyện vốn định đi cùng Trần Nặc, sau lại nhìn sang Thích Dã, gật đầu do dự, "Vâng, anh cứ đi đi."

Trần Nặc đi đến quầy lễ tân, phúc chốc, khu vực gần bể cá chỉ còn lại Thích Dã và Hứa Nguyện.

Thích Dã cũng không có thói quen chủ động bắt chuyện với người khác, cậu khoanh tay đứng một bên, nhìn cô gái lấy từ trong túi vải nhung ra một gói khăn giấy lau mặt: "Cho cậu đấy, lau ít nước đi."

Tiểu Triệu cũng đã đưa cho Thích Dã tạp dề không thấm nước, nhưng lúc nãy nước bắn nhiều, từ cổ trở xuống đã ướt đẫm.

Đúng là có lau cũng chẳng có tác dụng gì.

Nơi này nhiều khác, tốn công vớt cá mấy lần thì quần áo có khô cũng thành ướt cả.

Nhưng cô gái nhỏ duỗi bàn tay trắng nõn kia, vừa nhút nhát lại sợ sệt. Động tác vừa chậm vừa cẩn thận, lại còn mang theo tia cảnh giác. Thích Dã có chút do dự, cuối cũng vẫn đưa tay nhận lấy, rút ra một tờ lau mặt, bắt đầu lau bộ quần áo đang nhỏ nước.

Thích Dã nhận khăn giấy lau mặt, Hứa Nguyện mới nhẹ nhàng thở ra chút ít. Ánh mặt cô chuyển từ gò má đã hơi ủng đỏ của cậu sang chỗ vết thương, cô tạm dừng chút, mím môi, nuốt lại lời định nói: "Cậu sao lại ở chỗ này?"

Không có gì hay mà hỏi.

Thế giới mà Hứa Nguyện tiếp xúc rất nhỏ, cũng chưa trải qua nhiều việc, nhưng cô bé chỉ là có chút ngây thơ chứ không phải ngốc.

Nếu có lựa chọn khác, cậu ấy chắc chắn không chọn công việc này chứ đừng nói đến việc đêm giao thừa ở ngoài đường không một bóng người, hứng gió lạnh mấy tiếng để bán khoai nướng. Thích Dã dùng vài tờ giấy, cẩn thận lau nước trên người, đưa phần giấy còn lại cho Hứa Nguyện.

Cô nhận khăn giấy, mở miệng thở dốc, một lúc sau mới nói nhỏ: "Lúc nãy.. xin lỗi."

Thích Dã không hiểu được.

Cậu liếc nhìn cô một cái, xác định mấy lời kia là cô nói với mihf. Nghĩ lại số chuyện lúc trước mới hiểu ra là có ý gì.

"Không việc gì." Cậu nhẹ nói, "Tôi không để tâm đâu."

Thích Dã đúng là không để bụng chút nào.

Mười mấy năm đi theo Thích Tòng Phong, cậu vốn chưa từng có cái ngày nào hẳn hoi cả. Hoặc là ăn đòn hiểm của con ma men ở nhà, hoặc là ở ngoài mở quán kiếm tiền sinh hoạt. Giờ làm việc ở Bắc Nam, ít nhất trong cửa hàng này còn có máy sưởi ấm, có cả cơm nóng mà ăn.

So với ngôi nhà lạnh như băng, chỉ nặc mùi rượu kia thì tốt hơn nhiều. Cậu trai nói mấy lời này rất bình tĩnh, giống y như hôm qua khi cậu thoải mái nói với Hứa Nguyện mình không có tiền. Thẳng thắn và tự nhiên. Hứa Nguyện vẫn chưa quen việc nói thẳng thừng như thế, gật đầu: "A, vậy thì tốt."

Sau đó cô bé lại không nói gì thêm.

Hứa Nguyện không tìm ra để tài nào mới, Thích Dã lại chẳng quen nói chuyện với người khác, hai người lại im lặng, thêm một lần rơi vào trầm tư như hôm qua ngồi ở ghế.

Cũng may lúc này có khách hàng tới chọn cá. Thích Dã lập tức cầm lấy túi lưới, lại đứng lên chiếc ghế bên cạnh bể cá.Trần Nặc vẫn chưa về, Hứa Nguyện lại không giúp được gì, chỉ có thể ở một bên nhìn Thích Dã vớt cá.

Đồng phục ở tiêm lẩu Bắc Nam không tính là mỏng, nhưng dù sao quần áo người lớn mặc lên mặc cậu bé người còn mảnh dẻ gầy gò như kia trông rất trống trải. Cậu lấy túi lưới vớt cá, khi dùng sức bả vai nhô lên làm lộ rõ đường viền của bộ đồng phục.