Chương 28

"Em càng làm thế càng làm người ta sợ." Cậu khẽ cười, "Chạy nhanh như vậy thì để người ta nghĩ như nào chứ."

Hứa Nguyện vừa rồi chỉ lo chạy, căn bản còn chưa nghĩ đến chuyện này: "Vậy giờ sao đây?"

"Em không có ý gì khác đâu." Sắc mặt cô tái nhợt, giải thích với Trần Nặc, "Em chỉ là không muốn cậu ta nghĩ nhiều..."

Cô gái nhỏ bối rối, nói chuyện càng vấp, nhìn như sắp khóc đến nơi rồi. Trần Nặc đành phải vỗ vai: "Đừng gấp, không có việc gì đâu, đừng hoảng."

"Đợi lát nữa, lúc em đi qua thích chào thì cứ chào, đừng nói chuyện lúc nãy là được." Cậu kiên nhẫn chỉ dạy, "Nếu người ta muốn nói chuyện thì cứ nói vài câu, không muốn thì thôi."

"Vâng vâng!" Hứa Nguyện giờ vẫn còn đang choáng váng, Trần Nặc nói một câu, cô gật một cái, "Đều nghe anh hết!"

Hứa Nguyện gật đầu trông như chim cút nhỏ, Trần Nặc cảm thấy buồn cười, ý cười càng sâu: "Đúng rồi, hai người quen nhau như nào vậy?"

Hai người họ học cùng lớp với nhau từ nhà trẻ, mối quan hệ xung quanh gần như giống hệt nhau. Vừa rồi gặp cậu con trai trên mặt dán băng gạc kia, Trần Nặc hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Cậu chỉ là thuận miệng hỏi, mặt Hứa Nguyện lại tái nhợt như cũ.

"Em không nhớ rõ." Cô chớp mắt nhanh hai cái, duỗi tay kéo ống tay áo cậu, "Không nói chuyện này nữa, chúng ta nhanh đi chọn cá đi."

Thích Dã không đuổi theo Hứa Nguyện.

Trong thời gian làm việc không thể rời chỗ làm, cậu cũng chẳng có ý định giải thích gì cả. Vừa kiểm tra qua một lượt bể cá, đưa cá qua bếp cá hai lần thì thấy cô gái khuôn mặt đỏ bừng cùng cậu thiếu niên đi sau kia đã trở lại.

"Hóa ra gặp cậu ở đây, thật trùng hợp." Rõ ràng cô vẫn còn bất an, như sợ cậu sẽ hỏi chuyện vừa xảy ra nên vừa thoắt nghĩ đến, cô đã chuyển đề tài luôn, "A... chọn loại cá nào thì ngon nhỉ?"

Việc chuyển đề tài này thật sự quá đột ngột, Trần Nặc hít vào một hơi, không nghĩ ra nên cứu vãn như nào thì Thích Dã đã cầm túi lưới đứng dậy.

"Đây là cá trắm cỏ, đầu lớn, thịt dày. Đây là cá trắm bạc, nhiều thịt ít xương." Cậu dùng túi lưới chỉ vào từng con cá trong bể, "Hai con bên cạnh là cá lăng, dày thịt, không có gai. Kia là cá đen, hợp nấu canh."

Cậu con trai nói rất tự nhiên.

Không có cảm giác quẫn bách khi bị bắt gặp làm việc ở tiệm lẩu, không có vẻ xấu hổ nhưng phải cố tình biểu hiện vẫn nhẹ nhàng, cậu ta vẫn giống y như mấy lần trước đây gặp Hứa Nguyện, khuôn mặt lạnh lùng, giọng điệu thờ ơ không che giấu. Phảng phất như cô chỉ là một khách hàng bình thường.

Nhưng điều này lại khiến Hứa Nguyện cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.

Sau khi Thích Dã giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ giới từng loại cá, Hứa Nguyện nghe xong đầu óc choáng váng: "Vậy rốt cuộc thì loại nào ăn ngon nhất vậy?"

Vài giây sau, cô bé mới ý thức được hình như việc này không thích thích hợp để hỏi cậu lắm, lúc này mới há miệng thở dốc, có ý giải thích: "A, ý mình định nói là..."

Cô gái nhỏ này lại sợ rồi, nhất thời không biết phải làm sao. Nói cũng không nên lời, vừa tránh vừa lén nhìn biểu cảm của cậu, lại vừa lo lắng kéo tay áo len.

Thích Dã thấy viền ren trắng ở cổ áo sắp bị kéo dãn đến nơi, không khỏi tiếc cho bộ đồ: "Vậy cậu chọn cá lăng đi, cá lăng này nấu súp đỏ ăn ngon."

Cậu cũng không phải là thuận miệng đưa chuyện, quản lý ban đầu còn bảo cậu đi ăn cùng các nhân viên chính thức. Bữa ăn dành cho nhân viên ở Bắc Nam này khá phong phú. Loại cá nào cũng có, đồ ăn cứ tùy ý lấy, không khác gì món lẩu mà khách hàng ăn.

Thích Dã nghĩ thêm rồi lại bổ sung: "Nếu thích nước súp trong thì chọn cá đen."

"Được, vậy chúng ta chọn cá lăng đi." Trần Nặc đứng bên cạnh, đến cũng ngắt lời, "Phiền cậu lấy giúp chúng tôi cá lăng ngon."