Chương 27

Cậu thiếu niên bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở: "Xem đường đi, mặt sàn phía trước có nước đấy, cẩn thận lại ngã."

Thích Dã hơi nghiêng đầu.

Trên mặt cậu còn dán băng gạc, đây cũng là lý do chính vì sao quản lý không cho cậu đi bưng thức ăn cho khách. Nhưng sau khi thay thuốc vào thời gian nghỉ buổi chiều, vết thương bên má phải cũng không còn quá đau nữa.

Theo kinh nghiệm trong quá khứ, nếu không có thuốc mỡ cô đưa đưa cho thì ít nhất còn phải đau thêm 1 tuần.

Mắt thấy hai người càng đi càng gần tới mình, Thích Dã đứng lên.

Cậu vốn không định chủ động chào hỏi Hứa Nguyện, vốn dĩ cũng đâu có thân quen gì cô. Lúc đến gần, cô gái cuối cùng cũng cúi đầu: "Biết rồi ạ, anh yên tâm đi, em không ngã đâu."

Nói xong, cô tiện lúc quay đầu nhìn về phía Thích Dã.

Thích Dã đã sẵn sàng đáp lại việc chào hỏi vui vẻ của Hứa Nguyện như trước đây, cậu đã chuẩn bị lễ phép gật đầu đáp lại. Nhưng mà cô gái nhỏ kia vừa nhìn thấy, ánh mắt hai người vừa chạm nhau thì cô đã mở to hai mắt không thể tưởng được ra nhìn cậu.

Cô như rất kinh ngạc, ước chừng nhìn cậu đến mười mấy giây. Sau đó chớp mắt thật nhanh, tầm mắt lướt nhanh từ đống băng gạc trên mặt cậu đến bộ đồng phục màu xanh sẫm cùng chiếc tạp tạp dề không thấm nước, bên cạnh là túi lưới và một chiếc xô.

Tiếp theo, cô nắm lấy tay cậu thiếu niên bên canh.

Không quay đầu mà chạy luôn đi.

Thích Dã không khỏi ngẩn ra.

Chạy cái gì vậy?

Cậu hoàn toàn không biết vì sao cô gái nhỏ kia đột nhiên bỏ chạy, đứng ngây người ra tại chỗ. Sửng sốt một lúc mới nhớ tới chuyện chuyện ngày hôm qua khi cô nhìn thấy chiếc đoạn thoại hỏng của mình, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, ánh mắt né tránh mất tự nhiên. Này đúng là...... Khóe miệng Thích Dã giật giật.

Bản thân cậu còn chưa thấy ngại, cớ gì sao cô đã xấu hổ trước?

Trần Nặc từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, tiết thể dục quanh năm đều xin nghỉ, giờ bị Hứa Nguyện kéo chạy trong chốc lát, rất nhanh đã không theo kịp tốc độ của cô: "Dừng chút, đừng chạy nữa."

Hứa Nguyện vốn là không nghĩ gặp Thích Dã ở đây, giờ mới dừng chân, trang thái vẫn còn bàng hoàng: "Anh, anh không sao chứ?"

"Anh không sao." Trần Nặc thở dốc nhẹ, trên mặt khó thấy được chút huyết sắc: "Em sao đột nhiên chạy vậy?"

"Em không......" Hứa Nguyện đột nhiên bị hỏi, mất tự nhiên: "...... Không có gì."

Vì tuổi còn nhỏ, cô chẳng giấu gì được trong lòng, cảm xúc như nào nào đều viết rõ trên mặt, tầm mắt Trần Nặc còn đảo qua vẻ kinh hoàng trên mặt cô, nhíu mày: "Hai người quen nhau?"

Trần Nặc tính cách ôn hòa, giờ tự nhiên nhíu mày cảm thấy rất nghiêm túc, sắc mặt trầm xuống, lạnh như băng.

Hứa Nguyện vừa thấy liền biết cậu đang xem xét.

"Có quen ạ, trước đây có gặp." Cô nhanh chóng gật đầu, sau đó lại liều mạng lắc đầu, "Nhưng cậu ta không bắt nạt em đâu. Anh à, anh tin em đi, người ta khá tốt đấy."

Đêm giao thừa cô không chết cóng là nhờ khoai lang nướng với áo bông cũ cậu ta đưa cho đấy. Trần Nặc lớn lên từ bé cùng Hứa Nguyện, đương nhiên nhìn ra cô không lừa mình, càng thêm buồn bực: "Vậy sao em còn chạy?"

Hứa Nguyện nhấp môi: "...... chỉ nghĩ chạy ấy."

Hứa Nguyện thật tình cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Kỳ thật nếu lớn thêm chút, khoảng 17-18 tuổi hoặc là 23-24, cô có thể bình tĩnh đối diện với loại tình huống này - thoải mái phóng khoáng đi qua, coi như chẳng có chuyện gì chào hỏi với Thích Dã, hỏi vài câu về công việc của cậu, thậm chí còn nói vài câu đùa vô hại. Nhưng giờ cô chỉ là một cô gái 13 tuổi.

Có thể nhận ra Thích Dã đang trong tình cảnh quẫn bách đã không dễ dàng gì, càng không thể giống người lớn thành thục ứng phó sự sự đời được. Trần Nặc tâm tư tỉ mỉ, bình thường đã hay suy nghĩ, giờ chỉ cần nhìn Hứa Nguyện thêm chốc lát đã hiểu.