Chương 26

"Bố ơi." Đào Thục Quân đang nửa chừng trút bực thì Trần Nặc đột nhiên đứng lên, nhìn về phía đầu bàn, "Con với em đi chọn cá được không? Để cho bọn họ chọn lỡ như chọn không phải cá ngon thì phiền."

Món đặc sắc nhất ở tiệm lẩu Bắc Nam là lẩu cá. Khách hàng có thể tự đi chọn cá hoặc bảo nhân viên tùy chọn.

Trần Hàm đang nói chuyện với Hứa Kiến Đạt, căn bản còn chưa nghe thấy Trần Nặc nói cái gì, tùy ý phất tay: "Ừ, nghe rồi, đi đi."

Hứa Nguyện đi theo Trần Nặc ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa đã nghe thấy Đào Thục Quân ghen tị với Hứa Kiến Lệ: "Em nhìn Trần Nặc nhà bọn em hiểu chuyện chưa kìa, nhìn đứa nhà chị coi, nhát đến độ còn không biết gọi món nào!"

"Nhưng mẹ cũng có nhường cho em gọi đâu!" Hứa Nguyện sợ người lớn nghe thấy, đi một đoạn xa mới mở miệng nói. "Em không gọi bảo em không khôn ngoan, gọi thì bảo em không biết gọi như nào... Đây không phải là bắt nạt em chắc!"

Hứa Nguyện ngày thường tính cách tốt, bình thường không bực tức bao giờ, cũng không ở trước mặt người khác nói cha mẹ không phải. Nhưng hôm nay cô bé thực sự không còn lời nào để nói, vừa đáng thương vừa bực bội, giận đến mức đỏ cả mặt, lời nói nhanh hơn so với mọi ngày.

Trần Nặc vẫn trước sau như một.

Không khí bên trong tiệm lẩu nóng hầm hập nhưng cậu sắc mặt vẫn tái nhợt, nói chuyện một cách chậm rãi: "Nếu em nói thẳng mấy lời này ra, bác gái chắc chắn nổi giận đó."

Hứa Nguyện tức khắc ủ rũ cụp đuôi: "Em có nói trước mặt đâu..."

Cô hiểu rất rõ tính tình Đào Thục Quân, vừa rồi chỉ là nhắc mãi vài câu, nếu ngang nhiên phản bác lại ngay tại chỗ thì cẩn thận ăn một trận mắng.

Hứa Nguyện ủ rũ không vui nổi, Trần Nặc bật cười: "Được rồi, lần sau gặp phải tình cảnh này, cứ trốn đi, không so đo với bọn họ là được."

"Đi thôi." Cậu hỏi qua người phục vụ, dẫn Hứa Nguyện đi xuống tầng 1, "Chúng ta đi chọn cá."

"Hả?" Hứa Nguyện có chút sửng sốt, "Thật là đi chọn cá?" Cô tưởng chỉ là Trần Nặc lấy cớ.

Cô gái nhỏ 13 tuổi không có suy nghĩ phức tạp gì, cảm xúc tới nhanh đi qua cũng nhanh. Chỉ là một câu đã quên béng vừa rồi còn đang oan ức không vui.

Trần Nặc cười khẽ: "Đương nhiên."

Trần Nặc trong lòng hiểu rất rõ. Ở bên ngoài thêm chút thời gian đồng nghĩa với việc thời gian ở trong phòng ít hơn, tỷ lệ Hứa Nguyện bị mắng sẽ ít đi một chút.

Theo ý tứ của anh Nam, quản lý đã tìm một bộ đồng phục cho Thích Dã, sau đó lại gặp chút khó khăn khi sắp xếp công việc cho cậu.

"Nếu không thì như này đi." Cuối cùng, quản lý xua tay, "Cái mặt này của nhóc ra ngoài cũng không được, vào trong cũng chẳng xong, giúp đám Tiểu Triệu vớt cá là được rồi."

Thích Dã đáp: "Vâng", sau đó đi theo Tiểu Triệu về chỗ nuôi cá.

Cửa hàng mới khai trương nên có chương trình giảm giá, cũng vì thế lượng khách rất đông, lẩu cá ở tiệm lẩu Bắc Nam đều là kiểu tự chọn rồi chế biến tại chỗ, phía bên trái tầng 1 có mấy bể thả cá.

Tiểu Triệu đã dạy ngắn gọn cho Thích Dã cách phân biệt cá khác nhau, đặc điểm chất lượng thịt của cá và giá cả cụ thể, sau đó cho túi lưới và một cái xô rồi bảo cậu đứng ngay ở chỗ đó làm việc.

Công việc này coi bộ chẳng có gì khó khăn cả. Thích Dã chỉ cần lặp lại quá trình vớt cá, thỉnh thoảng giới thiệu cá cho mấy vị khách đến chọn.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh, nhoắng cái đã tới buổi tối.

Khách buổi tối ở tiệm lẩu này cơ chừng nhiều gấp đôi so với ban ngày, nhân lực lo không hết việc, Tiểu Triệu bị quản lý cửa hàng tóm đi hỗ trợ phụ bếp. Chỉ còn một mình Thích Dã ở bể cá.

Cậu vừa cắm bình lọc khí oxy, ngẩng đầu lên đã thấy Trần Nặc và Hứa Nguyện đi tới. Cô gái không để ý tới cậu, chỉ mải nhìn lên trần nhà lộng lẫy nhiều màu sắc với những hình thù kỳ lạ - đây cũng là một trong những nét đặc sắc nhất của Bắc Nam, thiết kế táo bạo cá tính này đã thu hút không ít người trẻ tuổi đến chụp ảnh.