Chương 25

Có Trần Nặc ở bên, Hứa Nguyện cũng không còn sợ hãi như vậy nữa.

Cô không muốn một mình ngồi ở bàn ăn một chút nào, một mình đối mặt với người lớn trong nhà.

Đào Thục Quân nói chuyện với Hứa Kiến Lệ một lúc lâu, cuối cùng chị dâu em chồng hai người cũng chọn được địa điểm ăn cơm tối nay.

"Hôm nay đi ăn lẩu." Hứa Nguyện mới vừa buông di động xuống, Đào Thục Quân đẩy cửa đi vào, "Cô con nói có cái quán lẩu gì mà Nam Bắc hay Bắc Nam mới mở ấy, vừa lúc vẫn đang mở cửa."

Hứa Nguyện trầm mặc vài giây, gật đầu: "Con biết rồi."

Sau lần nổi trận lôi đình trên bàn ăn ngày hôm qua, đây là lần đầu tiên Đào Thục Quân chủ động nói chuyện với Hứa Nguyện.

Phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bà không nhắc tới chuyện giận chó đánh mèo lên Hứa Nguyện, cũng không biểu lộ bất kỳ sự áy náy nào, nhưng Hứa Nguyện vẫn hiểu rất rõ đây là ý gì. Ở trong mắt Đào Thục Quân, như vậy tính là nói lời xin lỗi rồi, có thể coi như xí xóa toàn bộ.

Hứa Kiến Đạt vẫn bộ dáng mọi việc không liên quan như cũ, nằm trên sô pha xem TV, mãi đến gần lúc ra cửa mới về phòng thay quần áo.

Từ nhà Hứa Nguyện đến phố buôn bán rất gần, đi đường chỉ mất 10 phút, nhưng Hứa Kiến Đạt vẫn lái xe.

Cả đường đi, Hứa Nguyện đều yên lặng, không nói lời nào, nghe Đào Thục Quân với Hứa Kiến Đạt nói chuyện ở hàng ghế trước.

Họ dừng xe ở ngoài cửa của tiệm lẩu Bắc Nam, lúc bước vào quán, cả nhà Hứa Kiến Lệ đã tới đông đủ.

Hôm nay Trần Nặc mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xàm khói, sắc mặt càng trắng bệch hơn, thấy Hứa Nguyện đi vào thì thì vẫy tay. "Lại đây ngồi đi."

Hứa Nguyện vừa mới ngồi xuống, Hứa Kiến Lệ liền đưa cho cô menu gọi món: "Cô với anh con đều gọi rồi, con gọi mấy món con con thích đi."

Hứa Nguyện cự tuyệt theo bản năng: "Không cần đâu cô."

"Cô con bảo con chọn thì cứ chọn đi." Đào Thục Quân đẩy cô, "Đều là người một nhà, ngại cái gì. Học theo anh trai con đi, cứ thoải mái mới tốt."

Trần Nặc đột nhiên bị nhắc đến, liếc nhìn Hứa Nguyện, sau đó cầm lấy menu, khuỷu tay khẽ chạm: "Em chọn đi."

Đào Thục Quân ở một bên nhìn, Hứa Nguyện không thể không nhận lấy menu một cách cứng nhắc.

Đám mấy người Hứa Kiến Lệ đã gọi hết mấy nguyên liệu phổ biến làm lẩu một lần, Hứa Nguyện xem qua qua, cảm thấy không có gì muốn gọi thêm nên chọn đến món đồ tráng miệng.

Mới vừa gọi một ly pudding xoài, Đào Thục Quân nhíu mày: "Mùa này làm gì có chỗ nào có xoài tươi, toàn đồ hộp, đừng gọi cái này nữa."

Hứa Nguyện chỉ có thể xóa phần pudding xoài.

Cô bé đành tránh chọn mấy loại trái cây trái mùa, do dự một lúc mới đưa ra quyết định không dễ dàng gì, bánh kem chocolate.

"Lớp ngoài chocolate này đều là loại thay thế bơ ca cao, không tốt cho sức khỏe đâu." Đào Thục Quân vẫn không hài lòng, "Anh trai con ăn không hết cái này đâu."

Trần Nặc lập tức nói: "Bác à, cháu không thích ăn đồ ngọt đâu, em ấy thích ăn cứ để em ấy ăn cũng được."

Đào Thục Quân lắc đầu: "Vậy không được!"

Hứa Nguyện đành phải lại xóa bánh kem chocolate.

Xóa món trái cây với bánh kem, lựa chọn cho đồ ngọt còn lại cũng chẳng còn nhiều.

Hứa Nguyện vẫn còn đang lưỡng lự lựa chọn thì Đào Thục Quân ở phía sau có lẽ đã bắt đầu mệt mỏi oán giận: "Cũng không biết cái tính này học ở ai nữa, chọn món ăn cũng chỉ mất 2- 3 phút là xong..."