Chương 24

Tiệm lẩu ở vị trí đắc địa ngay ngã tư đường, mặt tiền cửa hiệu chiếm trọn 3 tầng. Thảm đỏ mới tinh, ở cửa tiếp khách là mấy nụ cười chào đón đủ tiêu chuẩn.

Thích Dã nhìn bộ đồng phục tinh xảo trên người nhân viên tiếp khác, rồi lại cúi đầu, nhìn chiếc áo bông màu hồng đào trên người mình, lộ chút sợi bông cũ.

Cậu dừng ở bên ngoài cách xa mấy mét, chần chừ một lúc rồi mới quyết định bước vào.Cùng lắm thì lại bị từ chối thêm một lần nữa là cùng, cả buổi sáng rồi, dù sao cũng đã quen.

"A, cậu này......" Không ngoài dự tính, quản lý nghe xong ý tứ của Thích Dã rất khó xử, "Xin lỗi, cậu còn nhỏ tuổi quá, nơi này chúng tôi không nhận người nhỏ như thế..."

Thích Dã gật đầu: "Vâng."

Thích Dã cảm ơn quản lý, đang định rời đi thì thấy đối phương vẫy tay hướng mình: "Anh Nam!"

"Anh Nam, có cậu bé này muốn xin làm 10 ngày công." Quản lý vừa thấy người đàn ông vừa vào cửa thì nói tình huống, "Anh nhìn xem chỗ chúng ta có thể nhận cậu bé này không?"

Anh Nam thoạt nhìn tuổi tầm 31 - 32; mái tóc nhuộm màu xanh sáng mù mắt, miệng ngậm thuốc lá, dáng vẻ lưu manh. Vừa thấy đã biết là người quen lăn lộn xã hội.

Anh ta không thèm nhìn thẳng Thích Dã, chỉ liếc qua: "Nhỏ như này à, mọc lông chưa vậy?" Nói chuyện cũng không thèm lựa lời.

Thích Dã cũng không để ý đến thái độ của anh Nam: "15."

Cậu cố ý khai gian thêm 2 tuổi, rốt cuộc khai 13 tuổi đúng là nhỏ quá.

"15? Nghĩ anh Nam bị mù sao?" Lúc trước mấy chủ cửa hàng kia kia cũng không dị nghị, nhưng anh Nam vừa nghe đã cười lạnh. "Cút nhanh! Đừng đứng chỗ này chướng mắt!"

Thích Dã biểu tình hơi cứng đờ.

Không phải cậu để ý lời anh Nam mà, chỉ là tiệm lẩu hệ thống sưởi đủ, rất ấm áp. Giờ đúng đến giờ ăn cơm, trong sảnh lớn lẩu sôi ùng ục, bốc khói nghi ngút. Đi mãi trong gió lạnh đã lâu, cậu không khỏi luyến tiếc sự ấm áp ngắn ngủi này.

Đối với tiệm lẩu này này, cậu chẳng mảy may ôm hy vọng gì, Thích Dã cũng không nhụt chí, xoay người chuẩn bị rời đi.

"Này này này!" Đi chưa được mấy bước, người đàn ông ở sau càng thêm cáu kỉnh: "Anh bảo mày cút đi thay quần quần áo, chú mày định cút đi chỗ nào vậy?"

Bởi vì Hứa Kiến Đạt rời Tây Xuyên sớm, nên ban đầu vốn ngày 15 Âm mới gặp gỡ cả gia đình nhưng giờ phải đẩy nhanh lên sớm.

Mối quan hệ giữa hai nhà Hứa Nguyện và Trần Nặc rất tốt, ngày lễ ngày tết luôn tụ họp một chỗ. Đặc biệt khi nào Hứa Kiến Đạt trở về, thường sẽ tìm thời gian ra ngoài cùng ăn một bữa cơm.

Hứa Nguyện ngồi ở bàn học, nghe Đào Thục Quân ở ngoài phòng khách gọi điện thoại phàn nàn với Hứa Kiến Lệ: "Nghe này, như này cũng đột ngột quá, chị còn chưa chuẩn bị gì cả. Mấy nhà hàng kia đều đặt chỗ hết cả rồi, giờ chúng ta đi đâu ăn tối được đây?"

Hứa Nguyện vểnh tai nghe động tĩnh ngoài cửa, điện thoại di động đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Trần Nặc: "Yên tâm, hôm nay anh cũng đi."

Hứa Nguyện vẫn luôn mang theo tâm tư, giờ đành phải miễn cưỡng buông xuống đến nửa: "Vâng ạ."

Trần Nặc thân thể không tốt, Hứa Kiến Lệ thương con, bình thường không cho cậu ăn cơm bên ngoài. Cho dù là họp mặt gia đình thì hơn phân nửa cũng không cho Trần Nặc đi cùng. Có lẽ vì đây là lần tụ họp đầu tiên từ khi ăn Tết tới nay mới đồng ý cho Trần Nặc theo.