Chương 23

Nhưng động tác của Thích Dã không chậm lại chút nào, bởi vì nhiệt độ thật sự quá thấp, hễ chậm lại sẽ dễ kết thành băng, bát đũa dính vào khó gỡ. Cậu rửa nhanh xong đống bát đũa, dùng cọ sắt cọ qua nồi rồi về phòng mình ngủ. Căn nhà cũ này là kiểu 2 ngủ 1 khách, Thích Tòng Phong chiếm cứ phòng ngủ chính và phòng khách, Thích Dã ở phòng ngủ phụ không có ánh nắng. Chỗ tối tăm quanh năm chẳng có ánh sáng mặt trời, vì tiết kiệm điện, cậu cũng không bật đèn.

Ánh sáng ở khu tập thể kiểu cũ tối mù mù, đèn đường leo lét không chiếu sáng được đến khu phòng ở tầng cao nhất, khi chìm trong bóng tối, cái lạnh dường như càng thêm thấu xương.

"Một ngụm nữa đi! Một ngụm nữa nào! Anh Thích ngầu quá!"

Nghe thấy tiếng đám ma men kêu to trong phòng khách, Thích Dã theo bản năng muốn đưa tay lên mặt xoa cho ấm, nhưng vừa đưa tay lên đã sờ thấy băng gạc bên má phải. Cô gái kia băng bó rất cẩn thận, băng cuốn quanh vết thương nhẹ nhàng chắc chắn.

Có lẽ thuốc mỡ công hiệu hoặc có thể cậu đã quen đau đớn, vết thương không còn cảm thấy đau nhói như lúc mới bị đánh nữa.

Không có cách nào dùng tay làm ấm mặt, Thích Dã tạm dừng vài giây, buông tay xuống, hai tay chà xát vào nhau, suy nghĩ xem ngày mai định làm gì. Di động hỏng rồi, không có cách nào thanh toán bằng di động, như này căn bản không thể bán khoai lang nướng được. Nhưng tính ra chỉ còn cách ngày khai giảng cỡ đâu chục ngày, mười ngày này, Thích Dã không có khả năng đứng yên không làm gì cả. Cho dù là cầm túi đi nhặt rác trên đường thì 10 ngày cũng tích cóp được không ít tiền.

Thích Dã ngồi bên mép giường rất lâu, mãi đến khi đám ma men kia ngừng cái trò quỷ khóc sói gào, hai tay xoa đến đỏ bừng mới cảm thấy có chút tri giác, cậu mới sắp xếp kế hoạch cho ngày mai.

Cậu thở nhẹ ra một hơi, đi về phía sau nằm, nén hết sức đập mình xuống chiếc giường cứng chỉ trải 1 tấm ván "rầm" một tiếng.

Không chăn, không cởi giày, cậu nhắm mắt lại, cứ thế đi ngủ.

Ngoài cửa sổ mây đùn dần tản ra, trên không trung treo một vầng trăng sáng trong đêm đông. Vẫn còn đọng lớp tuyết, ánh trăng lọt vào trong nhà cũng khiến người lạnh cóng thêm.

Trăng lạnh lẽo, soi rõ đôi mắt cậu bé đang nhắm nghiền lại trong giấc ngủ say.

Hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, Thích Dã đã rời khỏi giường.

Cậu đi hướng nam đến một con phố buôn bán sầm uất náo nhiệt nhất, gõ cửa mấy cửa hàng dọc phố, hỏi bọn họ có cần nhân viên tạm thời làm việc trong 10 ngày không.

Kết quả thu được đương nhiên chỉ có lời từ chối uyển chuyển lễ phép, đôi khi là mấy lời trào phúng không chút khách khí.

"Ý gì đây hả anh bạn nhỏ? Chỉ xin làm việc 10 ngày? Cậu cảm thấy anh mở cửa hàng hay là làm từ thiện?"

Thích Dã lại rời cửa hàng này, đi đoạn xa còn nghe thấy ông chủ cửa hàng nói lớn tiếng với người khác: "Đấy, tôi nói giờ trẻ con nói dối đúng một bộ một tịch! Vừa học vừa làm cũng bét mất 1 tháng đi! 10 ngày coi tôi là thằng ngốc hay gì!"

Thích Dã mặt không cảm xúc siết chặt áo bông, không cãi lại, chỉ là bước chân trong gió tuyết càng nhanh hơn. Cậu đi suốt cả sáng, từ đầu đường đến cuối phố, lại đi sang một phố tiếp, nhưng chẳng có một nhà hàng nào đồng ý nhận cậu.

Chuyện này thật ra cũng không phải quá lạ, rốt cuộc mới qua có 1 đêm, vết thương trên mặt vẫn chưa đỡ, ngoại trừ đống băng gạc khiến người ta chú ý trên mặt, còn mấy vết bầm tím nông sâu khác nhau, vừa nhìn đã biết chẳng phải chuyện tốt gì.

Chẳng có người chủ nào đồng ý nhận một đứa phiền toái.

Rất nhanh, cửa hàng trên mấy con phố Thích Dã đều đã ghé thăm, chỉ còn một tiệm lẩu mới khai trương được mấy ngày.