Chương 22

Hứa Nguyện ngẩn ra, quay đầu lại.

Chàng trai ngồi trên ghế dài, bộ dạng vẫn rất thờ ơ lạnh nhạt với mọi thứ. Trên mặt dán cậu dán băng gạc, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, một lát sau, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên, lộ ra biểu cảm cũng không tính là tươi cười mấy.

"Cảm ơn cậu."

Cậu ta nói, "Sau này cậu nhất định sẽ trở thành thầy thuốc tốt."

Thích Dã nán lại ở bên ngoài rất lâu, mãi đến khi trời tối hẳn mới bước vào khu nhà mình. Cuối cùng, cậu cũng không vứt thẳng mấy cái móc áo sắt kia đi mà rẽ trái rẽ phải, đi đến một khu thu mua phế liệu. Cò kè mua bán với ông chủ lúc lâu, 10 móc áo sắt giá tổng cộng 1,5 tệ, tính ra cũng đủ mua được 1 cân mì khô giảm giá.

Trong túi có 2 đồng tiền xu bẩn, Thích Dã mở cửa nhà, ập vào mũi là mũi rượu kém chất lượng khiến đau cả mắt. Cậu không nhịn được chớp mắt mới nhìn thấy rõ cảnh tượng trong phòng.

"Tới tới tới! Uống uống uống đi!" Trong nhà có thêm vài người đàn ông cậu không quen biết, chắc hẳn là bạn mới Thích Tòng Phong quen bên ngoài. Một gã say rượu nằm xụi lơ trong phòng khách, chẳng thèm để ý Thích Dã bước vào: "Đến đây rót cho anh Thích đầy nào! Cạn luôn! Không cạn là không nể tình anh em đâu nhé!"

Thích Dã hít sâu một hơi. Cậu gần như theo phản xạ có điều kiện muốn xoay người rời đi, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám đầy tuyết ngoài cửa sổ đành từ bỏ ý định.

Cuối cùng cậu im lặng vào nhà, khóa kĩ cửa. Có lẽ cũng không cần quá lo lắng, Thích Dã tự an ủi bản thân.

Có đám gọi là anh em tốt xung quanh kia, Thích Tòng Phong chỉ mải uống rượu khoác lác, không rảnh dành thời gian bộn bề trăm mối của mình đi đánh cậu.

"Mày! Đến đây! Nói mày đấy!" Quả nhiên,Thích Tòng Phong đang nằm co quắp trên ghế sofa, chỉ vẫy vẫy tay, ông ta say khướt, đuổi Thích Dã đi làm việc, "Dọn cái bàn này sạch cho tao! Lau khô! Không được để lại tí tẹo bẩn nào!"

Trên mặt bàn, máy cái bát đã qua sử dụng nằm lăn lốc cùng vỏ chai rượu, cơm canh thừa thãi, nào là đồ nhắm với xương gà vương vãi trên mặt bàn, tất cả đều nguội. Thích Dã không nói gì, dọn xong vỏ chai rồi dùng giẻ lau lau khô bàn, sau đó mang bát vào phòng bếp.

Trên bếp gas có một cái nồi sắt, cậu mở nắp nồi ra, phần cơm bên trong đã bị mấy con ma men đó ăn sạch sẽ, chỉ vứt lại mấy phần phần cơm cháy dính dưới đáy nồi. Thích Dã đối với việc này cũng không quá bất ngờ, cậu chẳng cần đũa hay thìa, trực tiếp dùng tay hành động. Tốn chút sức đã lấy được mấy miếng cơm cháy đó.

Trong phòng không có hệ thống sưởi, cơm cháy với nồi đều nguội lạnh như nhau. Nhưng cậu chẳng chê chút nào, ném thẳng vào trong miệng, vừa ăn vừa mở vòi nước bắt đầu rửa bát.

Vào đông thời tiết lạnh, nước từ vòi chảy ra càng lạnh thấu xương.

Ban ngày, Thích Tòng Phong lấy móc áo sắt đánh cậu không nương tay, gặp chỗ nào đánh chỗ nấy, cả tay cậu đều có dấu vết. Giờ tay ngâm trong nước, đầu tiên tay đau như kim châm, sau dần như mất đi tri giác.

Giống như đó chỉ là một bộ phận giả trên người không thuộc về cậu.