Chương 21

Cô bé chưa nói gì, cũng không gắp tiếp nấm xào nữa, càng không dám xoa mu bàn tay đỏ ửng.

Cô chỉ cúi đầu, dùng thìa trước mặt múc cháo uống.

Hứa Kiến Đạt vẫn giống y như đêm giao thừa, ông thờ ơ, chỉ lo gắp đồ ăn của mình. Một lúc sau, đang khi Hứa Nguyện đoán sắc mặt của Đào Thục Quân, rất cẩn thận đưa đũa, ông mới mở miệng,: "Việc bên kia công ty ấn định rồi, mai anh sẽ quay lại đó." Ý là so với kỳ nghỉ đã định ban đầu, ông sẽ đi sớm hơn nửa tháng.

"Vυ"t!" Vừa dứt lời, tay Hứa Nguyện lại bị đánh trúng.

Lần này còn nặng hơn lần trước, Đào Thục Quân cơ hồ nghiến răng nghiến lợi: "Hứa Nguyện! Vừa rồi mẹ không phải nói với mày tư thế cầm đũa không đúng sao?"

Đũa gỗ rắn chắc, đánh vào tay rất đau.

Hứa Nguyện mím chặt môi, nước mắt trong hốc mắt suýt rơi xuống, cô bé không dám khóc thẳng trước mặt Đào Thục Quân.

"Mày đây là định thể hiện cái gì?" Hứa Nguyện chưa nói ra không có nghĩa Đào Thục Quân sẽ không phát hỏa, "Học thì không học giỏi, đi thi mang mấy cái điểm như vậy về, giờ đến đũa còn không biết cầm nữa! Mày cho rằng mình là trẻ con ba tuổi, bố mẹ phải chiều tận nơi hả?"

Hứa Nguyện không dám biện hộ cho mình.

Sự im lặng của cô không thể đổi lại được sự im lặng của Đào Thục Quân, ngược lại càng đưa tới công kích: "Còn không bắt nấu cơm, ngày nào cũng há mồm chờ ăn là xong. Nhưng cơm cũng không biết ăn, xem mình có phải đồ bỏ đi không!".

Hứa Kiến Đạt tựa như không nhìn thấy, cũng không nghe thấy: "Giờ việc đang vội, không thay đổi được, nhất định phải đi."

Đào Thục Quân càng tức giận: "Miệng mày đâu? Người lớn nói không biết đáp à? Giả câm là có ý gì!"

Nếu nói lúc vào cửa, Hứa Nguyện vẫn không rõ sao Đào Thục Quân tức giận, giờ cũng đã hiểu rồi.

Chỉ là cô không nghĩ tới.

Nếu Hứa Kiến Đạt đang ngồi ở bên cạnh, Đào Thục Quân vì sao không nói thẳng với ông ấy, ngược lại muốn trút bực với cô?

Một bữa tối không mùi không vị cứ như thế kết thúc. Hứa Kiến Đạt không muốn nói thêm một giây nào nữa trước mặt Đào Thục Quân, ông vừa rửa bát xong đã quay về phòng mình.

Hôm nay lúc ở dưới tầng mua thuốc, cô nhân cơ hội này sắp xếp lại hòm thuốc nhỏ của mình, cất thuốc mỡ và băng gạc mới vào hòm đồng thời kiểm tra lại hạn sử dụng của mấy loại thuốc còn lại.

Hứa Nguyện ngồi ở trước bàn, chậm rãi nghịch mấy đồ chữa bệnh và thuốc bôi, cảm xúc chua xót cùng hoảng sợ trong lòng cũng giảm đi được chút. Nhưng cô bé vẫn chưa kịp bình tĩnh như cũ thì cánh cửa đã mở ập ra.

Phòng Hứa Nguyện ban đầu vốn có khóa, sau Đào Thục Quân lấy lý do "sợ cô ở một mình trong phòng làm trò, không chịu khó học hành", sau đó tìm người tháo ra. Thành ra từ đó chẳng có gì cản trở, ai cũng vào phòng ngủ của cô được.

"Mày còn nghĩ mình làm bác sĩ được à? Nhìn điểm số không ra gì của mình đi!". Đào Thục Quân thấy đống thuốc trên bàn của Hứa Nguyện thì nổi trận lôi đình, "Nói bao nhiêu lần rồi, mày xứng không! Mày sau thi không đỗ Đại học thì đi quét rác ở đường đi! Đừng mơ mộng hão huyền nữa!"

Lúc tối ở bàn cơm, Hứa Nguyện vẫn luôn cố nén không khóc.

Nhưng đến giờ phút này, khi bị Đào Thục Quân mắng như thế, cô bé cũng không thể chịu đựng thêm được nước, những giọt nước mắt rơi xuống hòm thuốc nhỏ.

"Khóc cái gì mà khóc!" Đào Thục Quân vẫn còn cảm thấy chưa đủ, "Thi thố điểm như này còn không biết xấu hổ, học đòi người ta làm bác sĩ! Không sợ bị chê cười à!"

Sau đó Đào Thục Quân lại nói gì đó, Hứa Nguyện nghe không rõ nữa. Cô bé chỉ cắn chặt môi, che mắt lại, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào kẻo Đào Thục Quân càng bực dọc hơn. Át trong nói nói chanh chua bới móc kia, cô bỗng nhiên nghĩ đến chiều nay, lúc Thích Dã gọi lại: "Cậu chờ một chút."

Trong cơn gió bắc, giọng của cậu nhẹ đến mức tưởng như gió thổi bay đi.