Chương 20

Cậu con trai tay cầm giá áo đã biến dạng thành một đống, đang đứng ở ngã tư chờ đèn đỏ.

Cậu lại nghiêng đầu, cúi thấp, cô không nhìn ra trên mặt cậu biểu cảm tột cùng là như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy từng vết thương sưng đỏ.

Trên tay, trên mặt, trên cổ.

Vết thương trên má phải kia còn đang chảy máu, dưới thời thời tiết âm mấy độ, gió thổi cắt qua thành lớp vảy.

Thích Dã lúc này mới nghe thấy.

Nhưng cậu cũng không nghiêng đầu nhìn xem, cũng không sửa cô gọi sai tên mình, chỉ rũ mắt, nắm chặt móc áo gãy trong tay.

Cậu chỉ muốn ném những chiếc móc áo sắt này đi thật xa.

Ném đến một nơi Thích Tòng Phong không thể tìm thấy được nữa.

Ba, hai, một.

Đèn đỏ đếm ngược kết thúc, trước khi đèn xanh sáng lên 1 giây, Thích Dã đã nhấc chân đi.

Bàn tay bị lạnh cứng bỗng nhiên ấm áp.

Cô giống như đêm giao thừa gió bắc lạnh thấu xương đó, không chút do dự kéo tay cậu lại.

"Cậu như này là sao? Ai đánh cậu? Vẫn là bố cậu hả?"

Hứa Nguyện giữ chặt Thích Dã, lúc đến gần, cô nhìn thấy vết thương chảy máu trên mặt cậu, vừa sợ vừa giận, "Đi, mình dẫn cậu đi báo công an."

Hứa Nguyện từ bé đã được dạy như thế, gặp bất kỳ hành vi bạo lực nào thì đầu tiên phải nhớ đi tìm chú cảnh sát nhờ giúp đỡ.

Hôm trước giao thừa trời tối nên cô không nhìn thấy rõ vết thương trên người Thích Dã. Hôm nay nếu đã nhìn thấy, cô không thể nào ngó lơ được.

Thích Dã không hé răng.

Cú đánh vào má phải quá mạnh, khoảnh khắc Thích Tòng Phong vung móc áo xuống như một cơn bão xuống, cả người cậu đều thất thần choáng váng, không cảm nhận được gì nữa. Sau khi mê man một lúc lâu, cậu mới dần nhận thấy cơn đau lan dần nửa khuôn mặt.

Đau quá, lại còn sau khi ra ngoài gặp gió lạnh, nó chẳng những không tê dại như trong tưởng tượng mà khó chịu như bị kim chích.

Cho nên giờ cậu hoàn toàn không muốn nói chuyện gì cả.

Nhưng cô gái chỉ mới gặp không quá 2 lần kia cực kỳ bướng bỉnh, vẫn bắt lấy tay cậu không chịu buông ra, sau đó còn tự phủ nhận bản thân: "Không không không...... Vẫn là nên đi đến bệnh viện trước đã...... Chúng ta đi bệnh viện trước, băng bó lại cho cậu rồi hãy đi báo công an!"

Hứa Nguyện thực sự cảm thấy Thích Dã nên đi bệnh viện trước.

Đào Thục Quân tuy tính tình khắc nghiệt hay phát hỏa nhưng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ động chân động tay đến Hứa Nguyện, mà các bạn học xung quanh cô trong nhà cũng luôn hòa thuận, căn bản cô chưa từng thấy bậc cha mẹ nào đánh con cái.

Đánh thảm như thế càng chưa từng nghe thấy.

Hứa Nguyện nghĩ cho Thích Dã, nhưng cậu trai trên mặt vẫn còn chảy máu không cảm kích chút nào: "Không."

Một từ đặc biệt lời ít ý nhiều.

"Vậy đi báo công an trước cũng được, phía trước là đồn công an." Hứa Nguyện không dám nhìn kỹ những vết thương trên mặt Thích Dã: "Báo công an xong chúng ta......"

"Tôi nói không cần."

Hứa Nguyện còn chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.

Dường như cậu đang cố gắng hết sức để chịu đựng điều gì đó, cạnh việc mặt mày nhíu chặt khi nói chuyện thì phần giữa mày không tự giác giật giật hai cái, "Không cần báo công an đâu, cũng chẳng cần đi bệnh viện."

Nói xong hai câu lạnh băng này, cậu dùng sức muốn rút khỏi tay cô. Trên tay Thích Dã có vết thương, vì thế Hứa Nguyện cũng không dám dùng quá sức, sợ đυ.ng tới miệng vết thương, cô bé đành phải buông tay trước.

Trong lúc hai người đang giằng co, đèn tín hiệu chuyển từ xanh sang đỏ. Vì không sang được đường, Thích Dã chỉ có thể tiếp tục đứng ở ngã tư, cậu không nhìn Hứa Nguyện, ánh mắt hờ hững nhìn thẳng phía trước.

Trời càng ngày càng u ám, gió Bắc thổi qua, thổi tung mái tóc rối bù trên trán cậu thiếu niên. Đôi mắt đen nhánh kia lại như mặt hồ đóng băng, dù gió có khắc nghiệt đến đâu cũng không khơi lên được một gợn sóng.

"Cậu..."