Chương 19

Chủ nhân móc áo cũ vốn là khách thuê cuối cùng, lúc ấy Thích Tòng Phong giục vội quá, bọn họ thu dọn vội vàng, chỉ kịp mang theo mấy đồ tiện nghi còn giá áo sắt để lại - tiện thì tiện thật đó, cái giá áo này còn bền hơn cái trước.

Chất lượng tốt thật, dùng mấy năm vẫn không hỏng. Nhưng Thích Dã lại không thích loại này giá áo này.

Ngoài ban công còn phơi quần áo, cậu gỡ từng cái xuống, tròng vào cái móc áo mới, treo lại về như cũ.

Vừa treo quần áo lên xong, còn chưa kịp dọn số móc cũ, cửa đã "Rầm" một tiếng, Thích Tòng Phong đá văng cửa.

Ông ta thay đổi thái độ cẩn trọng ấy lòng trước mặt chủ nợ, Thích Tòng Phong đi về phía Thích Dã: "Mày vừa xong có ý gì? Hả? Cố tình làm xấu mặt tao à?"

Mí mắt Thích Dã đột nhiên nháy lên.

Trong lòng cậu dâng lên cảm giác không ổn rồi, cậu không nói chuyện, xoay người từ ban công muốn rời đi, cố gắng để cho kết quả không tệ hơn.

Nhưng Thích Tòng Phong đã chú ý đến đám móc áo sắt bên cạnh, ông ta cầm lên một cái, ném mạnh về phía Thích Dã: "Mày nói chuyện xem nào? Đồ tạp chủng! Tao sinh mày nuôi mày! Giờ mày chân tay cứng cáp thì hướng ra ngoài đấy à!"

Thích Dã đã sẵn sàng với việc Thích Tòng Phong phát hỏa, nhưng ban công diện tích có hạn, chẳng có nơi nào để trốn. Cậu đưa tay ra chắn nhưng không được, móc áo sắt đập vào cánh tay, ngay lập tức nổi lên một lằn thịt đỏ ửng.

"Mày còn dám trốn?" Thích Tòng Phong càng thêm giận dữ, "Tao là bố mày! Có đánh chết mày cũng chẳng phải việc gì to tát! Chuyện thường ở huyện!"

Nói xong, ông ta cầm móc áo sắt giơ lên.

Móc áo cùng tiếng gió quất lên mặt cậu.

Đầu Thích Dã nghiêng hẳn sang một bên.

Một dòng nước ấm chảy dọc quai hàm, trong cơn đau buốt, cậu lạnh lùng nghĩ.

Hứa Nguyện ở Trần Nặc học thêm cả buổi sáng.

Đến trưa, Hứa Kiến Lệ làm cả một bàn lớn đầy đồ ăn, cơm nước xong, lại nhiệt tình giữ Hứa Nguyện lại: "Đừng vội về chứ, buổi chiều con cứ ở đây, để anh con dạy con thêm mấy môn khác."

Hứa Nguyện lắc đầu: "Không được đâu cô, để anh nghỉ đi ạ."

Sáng nay Trần Nặc đã dạy cho cô bài thi Vật lý của bài kiểm tra cuối kỳ.

Từ lớp 8 có thêm môn Vật lý, Hứa Nguyện có chút đuổi không kịp tiến độ, lần này thi cử cũng là bị môn Vật lý kéo tụt lại.

Đề thi cũng không nhiều phần, nhưng tốn cả buổi sáng, Hứa Nguyện vẫn cảm thấy sắc mặt Trần Nặc càng thêm tái nhợt.

Giữa chừng còn ho khan thêm vài lần.

Chỉ lúc ho dữ dội, khuôn mặt cậu mới ửng hồng thêm chút.

"Vậy em tự về nhà xem lại một lần đi nhé." Trần Nặc tiễn Hứa Nguyện ra cửa, "Có gì không hiểu mai qua hỏi anh."

Hứa Nguyện gật đầu: "Em biết rồi, anh đóng cửa lại đi, đừng để bị lạnh." Lấy cái thân thể yếu đuối mong manh của Trần Nặc kia, cô vẫn sợ cậu đứng cạnh cửa lâu sẽ bị cảm.

Trần Nặc nghe vậy, cười dịu dàng: "Ừ, đi về cẩn thận."

Hứa Nguyện rời nhà Trần Nặc nhưng cũng không đi về hướng nhà mình.

Giờ khoảng 2h chiều, cách giờ Đào Thục Quân tan tầm những 4 tiếng nữa. Với lại tình cảm cha con với Hứa Kiến Đạt cũng không sâu đậm gì, Hứa Nguyện cũng không muốn về nhà đối mặt với người bố xa cách lạnh mặt, cô cũng không tính thời gian nữa, chỉ lo lắng chờ Đào Thục Quân trở về.

4 tiếng này chính là của riêng cô.

Không biết nên đi chỗ nào, Hứa Nguyện lang thang không mục tiêu trên phố. Vừa đi được lúc, cô lấy điện thoại ra, muốn hỏi cô bạn bạn thân Thạch Tiểu Quả có thể đi chơi cùng không.

Còn chưa kịp click vào Q.Q, chiếc áo bông màu hồng đào quen thuộc kia đã xuất hiện trong tầm mắt.

Hứa Nguyện đang muốn chào hỏi thì khi nhìn thấy rõ vẻ ngoài của đối phương, cô liền sững sờ: "Thất...... Thất gia!"