Chương 18

Cùng với tiếng đập cửa, đối phương giống như còn dùng sức phá cửa:

"Thích Tòng Phong! Con mẹ mày mở cửa cho ông! Ra đây! Thiếu tiền của ông đây tính khi nào trả!"

Giọng người đẹp cười đột nhiên im bặt.

Mặt Thích Dã không dao động, đôi mắt rũ xuống, cậu nhìn chằm chằm vào vết lỗ chỗ trên chiếc áo bông màu hồng đào.

Là vết cháy lúc cậu đi bán khoai lang nướng bị chạm vào thùng sắt nóng, giờ lộ ra chút sợi bông, vài sợi bông phất phơ dính dơ, thoạt nhìn có chút bẩn.

"Đừng có giả chết với ông!" Không thấy ai mở cửa, tiếng phá cửa càng lớn hơn: "Ông đây nghe thấy giọng mày rồi! Mày tưởng không ra đây ông không dạy được mày à? Hôm nay ông phá cái cửa này này cũng phải bắt mày nôn tiền ra!"

Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, Thích Tòng Phong đành từ bỏ ý định giả chết.

Ông ta ra mở cửa, mặt tươi cười khom lưng cúi đầu trước đối phương: "Vừa đi nhà xí vừa đi nhà xí mà, không nghe thấy anh gọi, xin lỗi."

Chủ nợ không thèm để ý Thích Tòng Phong: "Mau đưa tiền đây! Mày về Tây Xuyên đã mấy năm rồi! Tưởng tao dễ bắt nạt phải không?"

"Không mà không mà." Thích Tòng Phong liên tục xua tay, "Không muốn dây dưa tiền của anh đâu, chỉ là..."

Tròng mắt chuyển động, ông ta kéo Thích Dã từ trong phòng ngủ phụ lôi ra: " Anh Trương ơi, xin thương xót với, anh nhìn xem con trai tôi còn đang đi học này, Tết xong là đã đi học luôn rồi, còn phải dùng tiền."

Thích Dã bị Thích Tòng Phong xách trong tay, vẻ mặt chết lặng.

Cảnh tượng này cậu đã quen, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi chủ nợ tới cửa đòi nợ, Thích Tòng Phong đều lôi cậu ra làm lá chắn.

Đây cũng là lần hiếm hoi hai bố con tiếp xúc thân thể mà Thích Tòng Phong không động thủ.

"Anh thư thư cho tôi mấy ngày nữa, chỉ mấy ngày thôi được chứ?" Thích Tòng Phong ấn tay lên cổ Thích Dã sau trên cổ, bắt cậu cúi đầu trước chủ nợ, "Nhanh, cầu xin chú đi, nói chú ơi cháu cần tiền đi học."

Có lẽ là bởi vì quanh năm ăn không đủ no, thân thể Thích Dã dung nạp tối đa những gì có thể nạp vào bụng, không dám lãng phí gì cả. Cho nên cậu chỉ quá gầy, cũng không phải lùn, thậm chí so với bạn bạn cùng tuổi con hơi cao hơn chút.

Nhưng Thích Tòng Phong còn cao và khỏe mạnh hơn cả cậu.

Bàn tay đàn ông trưởng thành ấn mạnh sau gáy, Thích Dã bị bắt cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất.

Cậu không nói một lời.

"Thắng oắt này sao đây? Mày câm rồi à?" Thích Tòng Phong rất không vừa lòng biểu hiện của cậu, quay đầu hướng chủ nợ nở nụ cười, "Anh Trương, nghe tôi nói này......"

"Được rồi được rồi! Chuyện đàn ông đàn ang đừng lôi con trẻ vào!" Chủ nợ tuy rằng tính tình thô bạo, nhưng liếc chiếc áo bông màu hồng đào trên người Thích Dã một cái, tức giận xua tay, "Cho mày thêm 2 tháng! Chỉ 2 tháng! Không có tiền tao đánh gãy chân mày!"

"Cảm ơn anh Trương, cảm ơn anh Trương." Thích Tòng Phong như được đại xá, lại nói thêm không ít lời hay, ngàn lời cảm tạ, tiễn chủ nợ ra tận cổng tiểu khu.

Thích Dã không đi cùng.

Thừa dịp Thích Tòng Phong tiễn chủ nợ, cậu cầm móc áo mới mua hôm nay, thay cho đống móc áo cũ.

Cái nhà 2 ngủ 1 khách này là của bố Thích Tòng Phong, ông nội Thích Dã để lại. Mấy năm trước Thích Tòng Phong lôi Thích Dã lang bạt bên ngoài, mãi không quay về, ông ta đem phòng cho thuê lúc không ở đến.

Mấy năm phiêu bạt bên ngoài không làm ra bất kỳ tên tuổi gì, hai người tuyệt vọng quay về Tây Xuyên, dựa vào ngôi nhà cũ này mới không đến kết cục chết cóng ngoài đường.