Chương 17

Hứa Kiến Lệ đặt đĩa đựng trái cây xuống và đi ra ngoài đi.

Hứa Nguyện nhìn quả táo rửa sạch trong đĩa trái cây, nhịn không được nói: "Cô đối với anh tốt thật đấy."

Đào Thục Quân trước tới giờ chưa bao giờ làm mấy việc như này.

Việc bà hay làm chính là khi Hứa Nguyện làm bài tập thì nhảy vào gào rống lên. Nguyên nhân thì mỗi lần một ý khác nhau, lúc thì là do Hứa Nguyện không nghe thấy mẹ gọi ra ăn cơm, ra quá chậm. Lúc thì do Hứa Nguyện ăn chậm, hoặc lúc thì buông bút quá sớm, lúc thì do ra quá nhanh.

Đào Thục Quân cảm thấy cô không chịu khó học tập, lúc nào cũng chỉ biết ăn cơm, bữa này qua bữa khác. Tóm lại, Đào Thục Quân trước sau gì luôn có thể tìm được lý do mắng Hứa Nguyện.

Hứa Nguyện cũng không che giấu chút nào sự hâm mộ của mình, Trần Nặc cười với cô, không để tâm mấy lời này. Cậu vươn tay, vỗ bả vai cô.

"Về sau đừng một mình chạy ra ngoài nữa."

Trần Nặc nhìn đôi mắt Hứa Nguyện, "Em dù sao cũng là con gái, trời bên ngoài vừa tối lại lạnh như thế, nhỡ mình không may gặp người xấu, hoặc là mình lạnh cóng thì sao?"

Có lẽ do sức khỏe kém, Trần Nặc từ nhỏ nói chuyện đã rất nhẹ nhàng và chậm rãi, hoàn toàn không kiểu cách bô bô oang oang của mấy cậu trai tầm tuổi này.

Ánh mắt sáng ngời trong veo, nhẹ nhàng, lúc nào cũng mang đến cảm giác bình ổn tĩnh lặng.

Cậu vừa nói xong, Hứa Nguyện nhấp môi, nhỏ giọng nói: "Anh."

Hôm đó sau khi về nhà, cô đứng giữa phòng khách, giống y như lúc bị dạy dỗ.

Chỉ khác là, đại khái có thêm vợ chồng Hứa Kiến Lệ, bọn họ giống y như Đào Thục Quân, đứng vây quanh Hứa Nguyện, ra vẻ thông cảm và khoan dung mà quở trách lỗi lầm của cô.

Không có ai để ý đến việc Hứa Nguyện vẫn còn đi chân trần.

Không có ai để ý việc cô một mình đơn độc ở bên ngoài mấy tiếng đồng hồ.

Việc trôi qua đã lâu như vậy, chỉ có duy nhất một mình Trần Nặc là quan tâm đến chuyện của cô.

"Lần sau gặp chuyện gì, trước tiên nhớ gọi điện thoại cho anh." Nhìn hốc mắt Hứa Nguyện hơi đỏ, Trần Nặc đưa khăn cho cô bé, nghiêm túc nói, "Hứa Nguyện, em như nào anh cũng ủng hộ em."

Trần Nặc chỉ lớn hơn Hứa Nguyện 4 tháng, rất ít khi xưng hô như thế trước mặt cô.

Hứa Nguyện cầm lấy khăn giấy, khịt mũi, gật đầu nói: "Vâng, em biết rồi."

Trong gia đình này, chỉ có mình Trần Nặc không lấy điểm số ra phê phán cô.

Thích Dã dùng đồng 10 tệ Hứa Nguyện đưa cho mình đi thanh toán, mang móc áo nhựa về nhà.

Vừa đẩy của ra, Thích Tòng Phong vẫn như ngày thường nằm liệt trên sô pha, bên người là vỏ chai rượu chất cao. Ông ta cầm điện điện thoại, nhìn chằm chằm người đẹp trong phòng livestream rồi cười không ngừng, cũng không chú ý tới Thích Dã.

Phảng phất thứ tiến vào chỉ là không khí như có như không.

Điều này khiến trong lòng Thích Dã có cảm giác vui mừng thầm kín.

Cậu cũng không chán ghét việc bị ngó lơ mà ngược lại, có người bố như Thích Tòng Phong, việc không bị để ý ngược lại là một loại hạnh phúc. Không cần sợ người đàn ông này bất cứ lúc nào lại nện nắm đấm lên người cậu, thình lình ôm đau đớn, còn thêm nguyên nhân nữa là tốn thêm chi phí.

So với việc bị xem thường thì càng tốt hơn.

Thích Tòng Phong chiếm cứ phòng khách, Thích Dã không ra ban công thu dọn móc áo cũ nữa. Cậu cất móc áo nhựa vào phòng mình, chờ người đàn ông kia uống rượu ngủ say xong sẽ lén ra ban công.

"Rầm Rầm Rầm!"

Thích Dã mới cất móc áo xong, cửa vang tiếng đập.