Chương 16

Chú Trần Hàm làm ở bệnh viện tư, kiếm được rất nhiều tiền. Kinh tế gia đình dư dả, từ sau khi sinh Trần Nặc, Hứa Kiến Lệ toàn tâm toàn ý làm vợ làm mẹ. Một tay quản lý nhà cửa, một tay chăm sóc con cái.

Hứa Nguyện đổi sang dép lê, vai đeo cặp sách đi vào phòng riêng của Trần Nặc.

Mặc dù cửa vẫn mở, cô bé vẫn đứng bên ngoài, nhẹ gõ cửa: "Anh ơi, em tới rồi!"

Cậu thiếu niên ngồi ở bàn học ngẩng đầu, nụ cười nhẹ nhàng như khiến băng tuyết tan chảy: "Mau vào đây ngồi."

"Anh lại uống thuốc bắc à." Hứa Nguyện đi vào, ngửi thấy rõ mùi thuốc bắc, nhịn không được nhăn mũi, "Anh ốm à?"

Trần Nặc kéo ghế ngồi bên cạnh cho cô bé: "Không phải, anh có chút ho khan, mẹ anh lo quá thôi."

Lời này Hứa Nguyện chỉ tin một nửa.

||||| Truyện đề cử: Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng |||||

Cô ngồi xuống, ôm cặp sách, cẩn thận nhìn qua sắc mặt Trần Nặc: "Anh nói thật chứ? Không gạt em chứ?"

Hệ thống sưởi ở Tây Xuyên mùa đông đầy đủ, nhiệt độ trong nhà thường khoảng 25 độ.

Hứa Nguyện mới từ bên ngoài đi vào, cô cởϊ áσ khoác, chỉ mặc một áo hoodie mỏng nhưng vẫn nóng đến mức trán đổ một tầng mồ hôi, trên mặt có chút hồng nhạt.

Còn Trần Nặc trên người mặc áo len lông dê cao cổ, mặt mày tái nhợt.

Nghe Hứa Nguyện nói xong, cậu gượng cười: "Anh lừa em làm gì."

Giọng Trần Nặc rất nhỏ, mặt còn tái hơn cả tuyết ngoài cửa, vừa nhẹ vừa yếu ớt.

Từ khi Hứa Nguyện có thể nhớ chuyện, Trần Nặc lúc nào cũng là bộ dáng nhợt nhạt như thê.

Cậu sức khỏe không tốt, từ bé đã hay sinh bệnh, mỗi khi trời hạ nhiệt độ hoặc vào mùa đông cũng phải 3-4 lần vào bệnh viện, nhiều lần còn nguy hiểm đến tính mạng.

Đây cũng chính là lý do vì sao Hứa Kiến Lệ quyết định ở nhà làm mẹ 100%.

Cũng may Trần Nặc tính tình trầm ổn, đầu óc thông minh, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ hay sinh bệnh ra cũng không gây phiền toái gì cho cả nhà. Cậu luôn là con nhà người ta trong mắt hàng xóm và đồng nghiệp.

Hứa Nguyện đã gặp vài lần cảnh tượng Trần Nặc vào bệnh viện, đến giờ trong lòng vẫn còn sợ, "Anh không sao là được."

"Đừng nói mãi về anh nữa." Trần Nặc cũng không vội dạy bù cho Hứa Nguyện, liếc mắt ra ngoài cửa, nhẹ giọng, "Nói với anh coi, đêm giao thừa em chạy đi đâu?"

Trần Nặc dễ sinh bệnh, đêm giao thừa, Trần Hàm và Hứa Kiến Lệ sợ cậu cứ nhất quyết đòi cùng đi tìm Hứa Nguyện nên vẫn không dám cho cậu biết chuyện kia.

Cho nên hôm đó cậu mới không xuất hiện ở nhà Hứa Nguyện.

Nhưng Trần Nặc là đứa trẻ thông minh, mặc dù bố mẹ không nói nhưng về sau, cậu cũng đoán được chút manh mối từ cuộc nói chuyện cực nhỏ giọng của bố mẹ.

"Không chạy đi đâu cả mà." Hứa Nguyện rũ mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Anh đừng hỏi nữa."

Bọn họ sinh ra chỉ cách nhau mấy tháng, hai nhà quan hệ vốn tốt, lớn lên cùng nhau từ bé, Hứa Nguyện vẫn coi Trần Nặc như anh ruột của mình. Nhưng cho dù như thế, cô bé vẫn không muốn Trần Nặc biết chuyện phát sinh ngày hôm đó.

Thứ cảm xúc xen lẫn sợ hãi, xấu hổ và bất lực này, Hứa Nguyện chỉ muốn chôn sâu nơi đáy lòng.

Cô không muốn bị bất cứ ai phát giác.

Trần Nặc nghe vậy, khẽ nhíu mày.

Còn chưa kịp nói gì, Hứa Kiến Lệ đã bưng một đĩa đựng trái cây tiến vào: "Hai đứa đừng chỉ lo học, mệt thì ăn một chút đi. Hứa Nguyện, giúp cô để mắt tới anh trai con nhé, đừng để cho nó đọc mấy quyển sách chữ nhỏ quá!"

Hứa Nguyện gật đầu: "Vâng ạ."

Trần Nặc chỉ có thể cười khổ.