Chương 14

Thích Dã không có bất kỳ ai cần liên lạc, cũng chẳng có mấy chỗ cần tiêu đến tiền. Nhưng giờ cơ bản thứ gì cũng thanh toán di động, không có di động, cậu không thể kiếm tiền được,

Rốt cuộc bây giờ cũng chẳng có mấy ai ra khỏi cửa còn mang tiền mặt.

Ông chủ xua tay "Không lừa chú em đâu, đúng là không sửa được nữa."

"Nếu cậu có tiền sửa bo mạch chủ, có khi ngang với mua một cái điện thoại mới rồi đó." Anh ta bình tĩnh nhìn Thích Dã, "Nếu không thì này đi, anh có mấy cái máy cũ, xem như nào bán rẻ cho cậu được chứ?"

Thích Dã lắc đầu: "Không cần đâu, cảm ơn."

Cậu trực tiếp từ chối lòng tốt của chủ quán, không nói thêm nhiều lời, duỗi tay lấy cái điện thoại đã hỏng không thành hình, chủ quán khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Mới ra khỏi cửa hàng di động, còn chưa đi xa, cánh tay cậu đã bị ai đó vỗ nhẹ.

Hứa Nguyện chỉ thuận tay chụp lấy cánh tay Thích Dã, cô vốn không dùng lực gì cả. Nhưng cậu lại như mèo bị dẫm lên đuôi, đột nhiên nhảy sang bên cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm cô.

Khác hẳn với vẻ ngoài bình thản Hứa Nguyện đã gặp.

Ánh mắt của cậu trai kia vừa đề phòng lại cảnh giác, thậm chí còn vài phần địch ý không chút nào che giấu. Nó sắc bén như dao cắt khiến người khác thấy đau.

Hứa Nguyện có chút hoảng sợ.

"Là mình, là mình!" Cô bé thu hồi hồi tay theo bản năng, chỉ vào mình, "Chúng mình đã từng gặp nhau, hôm đêm giao thừa..."

Thích Dã lạnh nhạt cắt ngang: "Ừ, tôi biết."

Vốn dĩ cậu tưởng là Thích Tòng Phong, nháy mắt quay đầu vừa phản ứng lại, con ma men kia làm gì dùng lực nhẹ như thế, càng chẳng bao giờ chỉ vỗ cánh tay cậu, ông ta sẽ thẳng tay tát mạnh vào đầu cậu.

Chỉ là Thích Dã cũng không nghĩ đó là Hứa Nguyện.

Cô không giống bộ dáng chật vật cậu gặp đêm đó một chút nào, hôm nay cô mặc đồ trông rất ấm áp, áo khoác ngoài màu trắng quàng khăn quàng màu đỏ, trên đầu là mũ len thêu hình gấu dễ thương.

Chờ lúc tuyết tan, nhiệt độ xuống thấp, làn da cô gái nhỏ càng trắng hơn, hai má ửng đỏ lên vì lạnh.

Trông rất xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là là con gái lớn lên lên trong hũ mật.

"Mình đã qua ngã tư tìm cậu, cũng đi qua khu nhà cậu... chỉ là không dám đi lên."

Hứa Nguyện tính tình tốt, đột nhiên bị cắt ngang lời cũng không bực dọc. Nói tới đây, cô ngược lại có chút xấu hổ, cúi đầu cười cười, "Tóm lại ngày đó cảm ơn cậu nhé."

Thích Dã mặt không cảm xúc: "Cậu từng nói rồi." Hơn nữa còn nói đi nói lại mấy lần.

Cậu không hiểu mấy cái này có gì đáng nói mà phải lặp đi lặp lại vài lần. Cậu trai giọng nói hơi khàn, mang theo chút không kiên nhẫn khiến Hứa Nguyện mơ hồ cảm nhận được nhưng không rõ vì sao.

"Mình trả tiền khoai nướng cho cậu." Cô bé thay đổi đề tài, lấy điện thoại từ trong túi áo ra. "Alipay hay là Wechat đây?"

Lúc đang nói nửa câu sau, Hứa Nguyện mới chú ý tới biển hiệu của cửa hàng sửa chữa điện thoại trên đầu, cùng với chiếc điện điện thoại cũ đầy vết nứt vỡ Thích Dã cầm trong tay.

Thích Dã còn chưa kịp ném ra câu nói lạnh lùng "Không cần" ra, đã thấy cô gái mặt đỏ lên.

"A......"

Rõ ràng người nên cảm thấy xấu hổ là cậu, nhưng cô lại do dự một cách không tự nhiên, hai má càng ửng đỏ hơn. Một bên muốn liều mạng cố gắng rời mắt khỏi chiếc điện thoại trong tay cậu, một bên lại nhịn không được lén nhìn xem.

Hứa Nguyện không biết nên nói gì, đại khái mất nửa ngày mới nghĩ ra một biện pháp tốt, thở nhẹ một hơi:"Ở phía trước có siêu thị, chúng ta đến đó đổi tiền lẻ đi."

Cách đó không xa chính khu dân cư nhà Trần Nặc.

Theo ý của Hứa Kiến Đạt, Hứa Nguyện dùng tiền mừng tuổi mua một hộp sữa bò vị đậu phộng ở dưới tòa nhà, thành công đổi được tiền lẻ.