Chương 18: Nhân loại

Tần Tiểu Ngư vừa mới mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền thấy cách đó không xa có một cô gái nhỏ nhân loại chạy tới.

Người kia mặc da thú giống Tuyết Hổ tộc, nếu không phải hơi thở trên người khác biệt thì rất có khả năng người ta còn tưởng đây là ấu tể Tuyết Hổ tộc.

Vẻ mặt cô bé hoảng loạn và nôn nóng như đang vội vàng chuyện gì đó, lại như bị người khác khi dễ,

Nàng vẻ mặt hoảng loạn cùng nôn nóng, phảng phất ở vội vàng cái gì chuyện quan trọng, lại phảng phất là bị người cấp khi dễ giống nhau, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Tần Tiểu Ngư, nôn nóng dùng tay đào đất, dường như cũng muốn tìm sâu vậy.

Các ấu tể Tuyết Hổ tộc khác cũng dùng móng vuốt nhẹ nhàng đào bùn đất lên, tìm mấy con sâu bọ béo tốt, nhưng cô bé nhân loại này không có cơ thể cường tráng như Tuyết Hổ tộc nên chỉ mới chốc lát, tay đã đau đỏ lên rồi.

Tần Tiểu Ngư bắt lấy tay nhóc, ngăn nhóc đào tiếp.

“Mau, mau thả tôi ra, cần phải làm việc.” Cô bé vội vàng nói.

Tần Tiểu Ngư nhìn cô gái nhỏ nhân loại không ngừng giãy giụa, thật ra nàng cũng không dùng bao nhiêu sức mà chỉ chạm vào một chút thôi, nếu cô nhóc này không muốn nàng cầm tay thì chỉ cần hất một cái là được, vậy mà cô nhóc này đôi mắt hồng hồng, vẻ mặt vô cùng ủy khuất nhìn nàng.

Cứ như thể…. Nàng đang bức bách cô gái này vậy.

Suy nghĩ này chợt lóe qua trong đầu khiến Tần Tiểu Ngư lập tức buông nhóc ra.

Nàng nhìn cô nhóc nhân loại này, thậm chí có chút hoài nghi, người này cố ý ngồi xổm bên cạnh mình, giả bộ phụ giúp. Tần Tiểu Ngư nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh nhạt, “Vậy cô tiếp tục đi.”

Mộ Vũ lập tức liền ngây ngẩn cả người, không thể tin tưởng nhìn Tần Tiểu Ngư, sắc mặt phi thường khó coi.

Tần Tiểu Ngư làm bộ khó hiểu, “Làm sao vậy?”

“Không, không có gì.” Mộ Vũ thu hồi khϊếp sợ ở đáy mắt, cô nhanh chóng cúi đầu, che giấu sự không cam lòng.

Tần Tiểu Ngư cũng không nhìn đến cô gái nhân loại mới tới này mà cùng đám nhóc bắt sâu tiếp.

Rõ ràng cắt cỏ sẽ nhẹ nhàng hơn, vậy mà cô ấy lại vội vã chạy đến đây, không khỏi khiến Tần Tiểu Ngư âm thầm lưu ý một phen.

Nếu cái gì cũng không biết thì lúc nãy khi vừa đến đây sẽ không ngay lập tức biết mình nên làm việc gì như thế. Vậy nên, hành động bây giờ của cô ấy lại càng thêm có ý vị sâu xa ẩn giấu.

Hơn nữa, hái cỏ có thể tính bằng số lượng để xem làm nhiều hay ít, còn bắt sâu thì nếu không có cảm giác nhạy bén cũng chỉ có thể dựa vào vận khí. Mà hiển nhiên so với ấu tể Tuyết Hổ tộc, cô gái nhân loại này cũng chỉ có thể dựa vào vận khí.

Cái gì gọi là dựa vào vận khí? Chính là bắt được một con thì là một con, hai con thì là hai con, có thể ra vẻ mình cũng nỗ lực làm việc lắm, chỉ là vận may không tốt nên không bắt được thôi.

Tần Tiểu Ngư hơi gợi lên khóe miệng, thu hồi ánh mắt. Nếu đã tới đây thì làm việc đi, không ai dưới trướng nàng mà lại không làm việc hết, “Cố lên nha, buổi tối căn cứ lao động sẽ đến phân đồ ăn đó. Tổ nào làm việc nhiều nhất thì sẽ được nhiều đồ ăn nhất.”

“Oa!” Không khí lập tức nhiệt liệt lên.

Sau khi đám ấu tể nhỏ Tuyết Hổ tộc nghe được lời này, động tác lại càng nhanh hơn không ít, có thể nói là cái khí thế ngất trời.

Biểu tình Mộ Vũ tức khắc cứng đờ, trong lòng vô cùng tức giận.

Trước kia cho dù cô không làm gì cũng được đãi ngộ như ấu tể Tuyết Hổ tộc ngu xuẩn, hiện giờ lại phải làm việc cực lực như vậy…

Ánh mắt Mộ Vũ hiện lên một tia oán độc, nhưng vẫn khắc chế bản năng không nhìn sang Tần Tiểu Ngư. Cô biết ánh mắt thú nhân này rất lợi hại, mình đã ẩn núp ở chỗ này hai năm, tuyệt đối không thể bại lộ.

Còn cái con thú cái đáng chết này…

Sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày cô đem nó đến phòng đấu giá nô ɭệ để báo thù cho ngày hôm nay!