Chương 19: Mộ Vũ

Mộ Vũ chỉ đào vài cái liền bắt đầu thút tha thút thít nức nở khóc lên.

Trên tay cô đều là bùn đất, hốc mắt hồng hồng, không bao lâu từ khóe mắt có một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống.

Đáng tiếc ấu tể Tuyết Hổ tộc chỉ kinh ngạc nhìn cô một cái rồi tiếp tục khí thế ngất trời trảo sâu. Thứ này chính là vinh quang, là đồ ăn, là trứng Thải Phượng Kê, tuyệt đối không thể thua.

Nhưng Bưu nhíu nhíu mày, đi qua nói: “Ngươi làm sao vậy?”

“Tay, tay tôi đau.” Mộ Vũ nói.

“Vậy ngươi qua bên kia cắt thảo đi.” Bưu nhìn tay cô thấy tuy dính rất nhiều bùn nhưng lại không có sưng đỏ gì cả thì có chút không vui, mới làm việc có nhiêu đó đã khóc, còn hại nó lỡ mất thời gian làm việc.

Mộ Vũ trong lúc nhất thời sắc mặt xanh mét, nhanh chóng cúi đầu.

Cô quên mất đây là Tuyết Hổ tộc chứ không phải nhân loại, không có chút mỹ đức nào, nếu là nam nhân khác làm sao nỡ cho mỹ nữ nhân như thế làm việc được.

Mộ Vũ ra vẻ do dự nhìn Tần Tiểu Ngư liếc mắt một cái, nói: “Tôi đây……”

Bưu một chút cũng không nhìn ra ẩn ý của cô ta, chỉ muốn cô nhanh chóng tránh ra, đừng trì hoãn công việc, “Ngươi nhanh qua đi.”

“Ừm, được.” Mộ Vũ thiếu chút nữa bị ấu tể Tuyết Hổ tộc này chọc tức chết rồi.

Nàng biết ấu tể tên Bưu này thực lực rất mạnh, tính cách ngay thẳng, chỉ là trăm triệu lần không nghĩ tới, cái tên đáng chết này ngay thẳng đến mức đó.

Trước kia cũng đã lợi dụng hắn gây sự rồi đánh mấy ấu tể khác, ai ngời giờ đối tượng bị đuổi đi lại là mình, thật là tức quá.

Cô bước sang chỗ kia, cuối cùng nhìn thoáng qua Tần Tiểu Ngư và một đống sâu tràn đầy kia, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Bất quá dùnói như thế nào, trong lòng Mộ Vũ vẫn kiêng kỵ Tần Tiểu Ngư. Nàng mới từ ấu động ra ngày đầu tiên đã được lão già chú ý, còn có quyền lợi đặc biệt cùng các chiến sĩ đi ra ngoài, sau khi trở về lại trực tiếp thành đầu lĩnh của các ấu tể, quản lý tất cả ấu tể Tuyết Hổ tộc này.

Càng đáng giận chính là cái đám ấu tể Tuyết Hổ tộc không đầu óc này cư nhiên lại cam tâm bị giống cái này quản thúc.

Vốn dĩ cô ở chỗ này chịu khổ đã hai năm rồi, mắt thấy ấu tể đời trước đã thành niên nên đang định tìm cơ hội để Bưu lên làm đầu lĩnh ấu tể, sau đó cô lại tìm cách dụ dỗ Bưu bắt tất cảcác ấu tể toàn bộ này,

Kế hoạch đã được vạch sẵn vô cùng hoàn hảo, cô thậm chí đã thông tri người của gia tộc, ai sự tình bên này lại thay đổi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Vũ liền nôn nóng vô cùng, nếu không góp một chút công lao nào thì mình và mẹ sẽ không có khả năng được thừa nhận. Dựa vào đâu mà người chị kia có thể nhận được tất cả mà cô và mẹ lại chỉ có thể dựa vào chút bố thí qua ngày chứ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Mộ Vũ liền trở nên tàn nhẫn.

Cô hung hăng cắt cỏ, phảng phất như đang cắt tất cả trở ngại trong cuộc đời.

Cô tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con kia được tiện nghi!

Cô muốn đoạt lại hết thảy những thứ thuộc về mình!

Sau khi đã bỏ đầy túi da, Tần Tiểu Ngư liền tiếp tục cân nhắc, Thải Phượng kê không có khả năng chỉăn sâu, còn phải tìm thêm đồ ăn khác cho nó.

Ánh mắt nàngđảo qua Mộ Vũ, hỏi ấu tể Tuyết Hổ tộc bên cạnh, “Bộ lạc chúng ta bộ lạc sao lại có nhân loại?”

“Ngươi quên rồi hả? Lúc trước A Mộc bị thương được cô ta cứu đó. Cô ta không có chỗ đi nên lưu lại đây.” Ấu tể Tuyết Hổ tộc đang nói bỗng cảm giác có gì đó ở chỗ móng vuốt, ánh mắt nó sáng lên, vội vàng đào con sâu mập ra.