Chương 14: Nhiệm vụ

Tần Tiểu Ngư vô cùng muốn kéo các chiến sĩ ra khỏi sân khấu đang biểu diễn tiết mục tình thâm nghĩa nặng với mấy con gà này, nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định thông cảm cho họ mà dời mắt đi, không muốn xem một màn cay mắt kia.

Tộc trưởng Viêm chậm rãi đến đây, ông nhìn đám gà trong rào chắn, lại run run lỗ tai nghe tộc nhân hưng phấn thảo luận thanh rồi đi tới trước mặt Tần Tiểu Ngư, “Con giỏi lắm, về sau đám ấu tể giao cho con quản nha, cùng tụi nó nuôi Thải Phượng Kê và Vân Tiêu Thỏ đi.”

Tần Tiểu Ngư vốn đang lấy đai buộc tóc lên, thấy ánh mắt của tộc trưởng thì nhìn qua, ai ngờ chưa hỏi câu gì đã nghe tộc trưởng nói vậy.

“Con hả?”

“Ừ, con cứ tìm thức ăn cho đám gà thỏ này là được.”

Tộc trưởng nói xong đã mạnh mẽ uy vũ đi mất, lưu lại Tần Tiểu Ngư vẻ mặt mộng bức.

Sau khi tộc trưởng rời đi, có một chiến sĩ khác mới trở về bộ lạc hỏi, “Đó là ai thế?”

“Ngươi nói Tiểu Ngư á hả? Ấu tể mới hóa hình hôm qua, thật đáng thương, không có chút năng lực tự bảo vệ mình, một ngón út của ta cũng có thể nhẹ nhàng đẩy ngã nàng, nhưng mà năng lực của nàng lại ngầu lắm.” Chiến sĩ Hổ tộc lúc trước cùng Tần Tiểu Ngư đến hội chợ quay sang nói với bạn tốt của mình: “Lúc trước Hắc Thương hội đến đòi tiền, chính là nàng lấy ra đủ tiền vàng đấy.”

“Năng lực của ấu tể này hình như là thông qua điều kiện nào đó mà biến ra đồng vàng. À, nàng cũng là người muốn mang Thải Phượng kê và Vân Tiêu thỏ về nuôi đấy.”

Chiến sĩ trẻ tuổi vừa nghe đến đó, đôi mắt đã sáng lên, “Ấu tể này tuyệt thật!”

Kỳ thật mấy người Hổ tộc này, ngoại trừ sức chiến đấu và lực lượng là coi được thì mặt khác đều dỏm hết. Nhưng bộ lạc hiện giờ, tộc nhân nào mà có thể mang đến cái ăn cho họ thì chính là người tốt nhất thiên hạ, tượng tự, ấu tể nào có thể mang đến cái ăn cho họ thì cũng là ấu tể tốt nhất!

Còn chiến đấu với địch bên ngoài thì sao? Không sao cả, có bọn họ đây.

Bị người ta khi dễ thì sao? Không sao cả, có bọn họ đây.

Cần phải đứng lên chiến đấu thì sao? Không sao cả, có bọn họ đây.

Mộc đi tới nhìn Tần Tiểu Ngư đứng bên kia, cười sang sảng không kiềm chế được vui vẻ, “Ta cũng cảm thấy ấu tể đó rất tuyệt.”

“Sau này lớn lên rất có thể sẽ thành người lãnh đạo giống tộc trưởng, nhưng hiện tại nói việc này vẫn còn hơi sớm. Nói chung nhớ chú ý đến ấu tể này nhiều hơn.” Một chiến sĩ Hổ tộc thành niên khác nói.

Thật ra, đa số ấu tể Hổ tộc đều thức tỉnh năng lực thuộc loại chiến đấu, nhưng cũng sẽ có một vài ấu tể thức tỉnh mấy năng lực kỳ quái hoặc nhỏ yếu, khi ấy Hổ tộc sẽ không vứt bỏ ấu tể.

Chỉ có người nào phản bội tộc nhân mới bị đuổi đi, vậy nên cho dù ngày đó Tần Tiểu Ngư hóa hình liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được là một nhóc con nhỏ yếu thì cũng không ai có thành kiến gì với nàng.

Thậm chí tộc nhân sau khi gặp nàng còn cho đồ ăn, để nàng không bị đói.

Tần Tiểu Ngư sau khi mộng bức một lúc thì xoay người đi về, bởi vậy cũng không biết các tộc nhân khác đang tụ tập thảo luận về nhóc ấu tể đặc biệt là nàng.

Ấu tể đã hóa hình sẽ ở khu vực khác, tuy cũng là sơn động nhưng sẽ ở chung với các ấu tể hóa hình thành công nhưng chưa thành niên. Đám nhóc này không hài hòa như ấu tể trong ấu động kia mà ngược lại, vì sinh tồn nên bản tính hung hãn, mồi ngày đều đánh đánh đấm đấm, chỉ cần không đến mức đánh chết là được, không những thế lực phá hoại còn vô cùng lớn.

Một ấu tể hơi thở nhỏ yếu, không có sức chiến đấu như nàng mà đi vào, nghĩ bằng ngón chân cũng ra cuộc sống của nàng sẽ khó khăn như thế nào á.

Vậy mà tộc trưởng còn muốn nàng cùng đám ấu tể này đi lượm cỏ nhặt sâu nuôi gà và thỏ!

Chỉ cần nghĩ thôi đã biết mấy ấu tể hung tàn đó hiện tại đã giương mắt hổ hung ác chuẩn bị đánh người rồi…