Chương 13: Chuồng

Các chiến sĩ dựng rào chắn với tốc độ cực nhanh, vừa hiểu rõ yêu cầu của Tần Tiểu Ngư đã chuẩn bị xong rào chắn cho cả gà và thỏ, thậm chí bên trong còn có chỗ che mưa che nắng.

Rào chắn đa số được làm từ đá để phòng ngừa thỏ ngứa miệng mài răng rồi chạy mất. Nhiệm vụ xây rào đã xong thì một đám chiến sĩ ôm thỏ và gà lúc nãy gửi nhờ cho người trong bộ lạc.

"Mấy người kia đang làm gì thế?"

"Không biết nữa, nhưng ta thấy bọn họ làm thật nghiêm túc."

"Chỗ ở cho ấu tể à? Nhưng chẳng phải chúng nó đều ngủ trong sơn động sao?"

Lúc trước họ đưa gà và thỏ lại ta chưa kịp hỏi đâu ra nhiều đồ ăn vậy, giờ đã bắt đầu làm đống này rồi."

"Trông có vẻ lớn đó, rốt cuộc bọn Khắc đang làm gì vậy?"

Tộc nhân Hổ tộc vây quanh bên ngoài rào chắn thảo luận, Mục đứng tương đối gần nên người dính đầy đất, hắn phủi phủi đống đất trên đầu xuống, đi qua hỏi một chiến sĩ: "Mấy người đang làm gì thế?"

"Bọn ta đang xây rào để nuôi dưỡng thỏ và gà. Biết nuôi dưỡng là gì không? Nghĩa là cho chúng thức ăn và chỗ ở khỏi thời tiết và kẻ địch. Sau đó chúng lại đẻ con, con non lớn lên lại đẻ tiếp… chúng ta sẽ có rất nhiều thịt gà và thỏ để ăn đó!”

Mộc tự hào nói, các tộc nhân còn lại vẻ mặt khϊếp sợ.

Hóa ra… còn có thể làm vậy hả?

“Thật á?”

“Vậy.. vậy sẽ được bao nhiêu Thải Phượng kê đây trời! Mau lên, cho ta mượn tay đếm một chút!”

“Nếu thế thì có phải chỗ này hơi nhỏ rồi không? Chỉ rộng hơn gấp tám lần chỗ ở của tộc trưởng thôi, có lẽ nên làm rộng thêm chút nữa…”

“Thần Thú trên cao rốt cuộc cũng nhớ đến Tuyết Hổ tộc chúng ta sao?”

Nhóm hổ cao lớn bưu hoãn hoàn toàn chấn động, đôi mắt trợn tròn, một người trong đó còn hóa thành hổ hình nhảy đến chỗ cao nhất của rào chắn nhìn đám gà bên trong.

“Hóa ra là vậy sao!”

“Lúc đưa Vân Tiểu thỏ sống ta cường tưởng bọn họ muốn để dành sau này ăn nữa chứ.”

“Ta cũng không ngờ sẽ làm vậy… Về sau chúng ta sẽ có rất nhiều thỏ và gà rồi!”

Đám chiến sĩ đang ôm gà và thỏ kia cảm giác như giờ đang ôm cả tương lai của bộ tộc vậy… Bọn họ tỏ vẻ, thật là áp lực quá đi mà.

“Được rồi, mau bỏ chúng nó vào chuồng đi.” Một chiến sĩ nào đó lên tiếng, hắn đã gấp không nổi mà muốn lấy Thải Phượng kê, tộc nhân bị kêu tên sờ sờ đầu con gà nhà mình, vẻ mặt thận trọng đưa con gà bảo bối cho bạn tốt.

“Húc, ngươi nhất định phải chăm sóc nó thật tốt đấy…” Hổ tộc cao lớn bám riết mà dặn dò.

“Nói quái gì vậy, bỏ vào hết rồi thì làm sao biết con nào là của ai chứ.” Húc bĩu môi, tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn trộm nhớ kỹ bộ dáng của con gà này.

Ừm, phải tranh thủ lên thì bộ lạc mới có thật nhiều trứng!

Tình cảnh như vậy còn diễn ra rất nhiều lần sau đó, mấy tên chiến sĩ cao to kia đã gấp không chờ nổi mà muốn tống đám gà thỏ kia vào chuồng, còn những người đang ôm nó để giao cho chiến sĩ thì sắc mặt vô cùng nghiêm túc, cẩn thận còn hơn đang chuyển mấy món đồ cổ vào viện bảo tàng.

Tần Tiểu Ngư nhìn mà khóe mắt co giật luôn.