Chương 15: Sổ tay

Trước giờ Tần Tiểu Ngư chưa bao giờ có tư tưởng ngồi chờ chết.

Có một chuyện cần phải giải quyết trước khi tin tức nàng quay lại bộ lạc truyền ra, kéo theo một đám con nít không phục nàng đến khiêu chiến.

Tần Tiểu Ngư nhìn không gian hệ thống, tìm tòi mấy từ khóa mấu chốt, mục lục rất nhanh đã hiện ra. Lúc trước nàng nói các chiến sĩ mang thỏ gà về nuôi dưỡng tất nhiên không phải nóng đầu tùy tiện nói, mà vì hệ thống có công năng tự động rà quyết, số liệu lúc đó biểu hiện rằng Thải Phượng kê và Vân Thiêu thỏ đều khá dễ nuôi.

“Tìm được rồi.” Khóe miệng Tần Tiểu Ngư hơi cong lên.

Nàng ấn nút xác nhận, tất cả đồ vật trong không gian đều biến mất sạch sẽ, kể cả con thú mua được ở chợ lúc trước và 5000 đồng vàng còn thừa lại.

Sau khi những món đó biến mất, không gian hệ thống nàng lại có thêm hai quyển hướng dẫn nuôi dưỡng.

Tần Tiểu Ngư mở ra xem, từ gà con đến trưởng thành cần khoảng 90 ngày. Một con gà mái Thải Phượng bình quân có thể đẻ khoảng 300 trứng một năm, thời gian sống dài nhất là mười ba năm.

Tần Tiểu Ngư nghiêm túc xem xong sách kỹ thật nuôi dưỡng Thải Phượng kê, lại xem tiếp sách nuôi dưỡng Vân Tiêu thỏ.

Ban ngày Vân Tiêu Thỏ ban hay nằm im ngoan ngoãn, buổi tối mới vận động nhiều, không ngừng ăn uống. Vậy nên nếu muốn đảm bảo vấn đề dinh dưỡng thì tốt nhất là lúc chạng vạng hẵng đút ăn một lần, đặc biệt là phải đúng giờ.

Chúng nó đều là động vật nhỏ thích khô ráo ghét ẩm ướt, cần thường xuyên quét tước chuồng trại, mặt khác cần chú ý là Vân Tiêu thỏ khá là nhát gan dễ kinh sợ, chịu rét được nhưng sợ nóng.

Chờ Tần Tiểu Ngư nắm rõ hết tri thức liền trả sách vở lại không gian hệ thống. Tóm lại tất nhiên là không thể đánh nhau, tuy chỉ mới là ấu tể nhưng một ấu tể Hổ tộc đi ra ngoài đánh cũng có thể hạ gục một trăm Nhân tộc bình thường á, còn đánh với chủng tộc khác thì chỉ cần không phải thành niên cũng có thể thắng nhiều thua ít.

Cho nên……

Tần Tiểu Ngư nhìn thân thể nhỏ yếu của mình, biểu tình trên mặt dị thường nghiêm túc. Tuyệt đối không thể đánh!

Lúc Tần Tiểu Ngư trở về, bọn nhỏ trong động đều đã thu thập được tin tức, cho dù chỉ là ấu tể nhưng trên người đám thiếu niên này cũng mang theo khí tức hung hãn nồng đậm.

"Khi nào nó đến đây?"

“Không biết nữa, nghe nói ngày hôm qua mới ra khỏi ấu động.”

Đoàn người ở trong sơn động chờ ấu tể mà mình chưa từng gặp qua xuất hiện, đa số thiếu niên đều không cảm thấy gì mà chỉ ngoan ngoan ở tại chỗ mình, chỉ có hai mươi đứa nhóc là không phục.

Bọn họ là những ấu tể có kỹ thuật chiến đấu lợi hại nhất, hoặc là lớn tuổi nhất, có kinh nghiệm nhiều nhất. Nếu không có Tần Tiểu Ngư, lúc đời trước rời đi thì tộc trưởng sẽ để một đứa ở đây làm đầu lĩnh.

"Mới hóa hình thành công mà đã muốn tranh làm đầu lĩnh, ta sẽ cho nó biết rốt cuộc trong động này ai mới lợi hại nhất." Thiếu niên quấn da thú sắc mặt hung ác nói.

Một thiếu niên thấp bé chân đạp tảng đá chặn trước cửa động đi đến, “Nói gì đấy, rõ ràng ta lợi hại hơn.”

“Không lẽ ngươi cũng muốn tranh làm người lợi hại nhất à, sao có thể được chứ!” Một thiếu niên ngồi dưới đất lạnh lùng nói.

“Muốn đánh nhau hả?”

“Ngươi đúng là tìm chết.”

Người nói chuyện vừa nãy nhìn qua, thiếu niên ngồi dưới đất cũng không lúng túng, lập tức đứng dậy, “Muốn đánh thì đánh.”

Y nói xong liền nhào qua người đó.