Chương 12: Ấu tể

Sau một đêm đội sao mang trăng, cuối cùng bọn Tần Tiểu Ngư cũng tới bộc lạc được.

Trong bộ lạc rất nhiều người đang chờ, bọn họ vừa trở về đã được nhiệt liệt hoan nghênh, đương nhiên ánh mắt lửa nóng kia chủ yếu là hướng về đồ ăn.

Ngay cả đám gà và thỏ một đường bị gió thổi cũng chưa run rẩy, nhưng giờ trước ánh mắt này lại run bần bật, lo sợ bị ăn mất.

Sau khi dỡ xuống vật nặng, Khắc ôm Thải Phượng kê trong ngực đến trước mặt Tần Tiểu Ngư, "Cái này phải nuôi trong lều trại chúng ta ngủ luôn hả?"

Tần Tiểu Ngư nhìn con gà đang run bần bật kia, lại ngước lên nhìn các chiến sĩ bất giác tản ra hơi thở của hung thú, trầm mặc một lát, nói: “Không đâu, chỉ cần tìm một chỗ để lấy để lấy đá và gỗ cây vòng xung quanh là được, với lại ngày thường ném đồ ăn vào cho chúng nữa. Đối với Thải Phượng kê thì tốt nhất là nhổ bớt lông cánh để nó không chạy được, còn Vân Tiêu Thỏ thì em không biết, nó chạy nhanh lắm sao?"

"Đúng vậy, chạy như gió luôn, khá là khó bắt. Nhưng không sao đâu, anh biết làm thế nào để bắt chúng nó mà." Khắc nhìn con thỏ trong l*иg ngực, trên mặt vẫn đầy vẻ nắm chắc.

Tiếp theo, năm mươi sáu chiến sĩ thận trọng giao gà và thỏ trong ngực cho tộc nhân khác. Đám người kia dù không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghiêm túc cẩn thận ôm lấy như đang nhận huy chương vậy.

Mọi người bắt đầu tản ra, ai nên làm gì thì đi làm đó, còn Khắc thì mang theo đám chiến sĩ chạy về phía Bắc. Ở đó có đá tảng, đại thụ, hẳn không cần mất bao lâu sẽ làm xong chuồng trại, tuy không đầy đủ nhưng dù sao cũng có thể che mưa chắn gió cho tụi nó.

Một đám hán tử đi tới đi lui, động tác nhanh nhẹn, bắt đầu từng nhóm hành động. Người thì khiêng đá, kẻ đi đốn cây, không bao lâu sau đã chuẩn bị hết nguyện vật liệu thì gói ghém kỹ càng mang đi.

Nếu có ai tình cờ đi ngang qua sẽ phát hiện một đám Hổ tộc mạnh vô cùng vác vật nặng trăm kí, thong dong như đang đi dạo trong vườn hoa. Cho dù nhiều đồ vật như thế, động tác các chiến sĩ Hổ tộc lại không chậm chạp tí nào, thậm chí còn nhiệt tình chạy đi.

“Thải Phượng kê thật sự sẽ đẻ ra rất nhiều trứng sao?” Mộc chỉ cần tưởng tượng đến viễn cảnh ấu tể nói, trong lòng liền bùng lên một trận lửa nóng. Nếu một con Thải Phượng Kê sinh được một rổ trứng, chờ đem trứng nở lại nuôi con non lớn lên, nó sẽ sinh thêm một rổ trứng nữa, vậy là sẽ có thật nhiều gà và trứng gà rồi!"

“Cứ chờ xem rồi sẽ biết. Nếu vậy thật thì về sau người trong bộ lác cũng không cần đến sơn cốc cũng có đủ thịt linh thú, cũng không sợ thiếu thịt để đút các ấu tể ăn.”

“Mau trở về thôi, để ta mượn tay đếm thử sẽ có bao nhiêu gà và thỏ, với lại một con gà có thể sinh bao nhiêu trứng vậy?”

“Ha ha, cầu mong là thật đi, ta nằm mơ cũng có thể cười tỉnh. Sau khi mồi lửa biến mất, chúng ta còn không được đến sơn cốc, nhưng mà không sao nữa rồi, giờ đã có thịt linh thú, nghĩ thôi đã thấy thỏa mãn.”

Các chiến sĩ Hổ tộc vừa chạy vừa nói, cao hứng phấn chấn vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp sau này.