Chương 11: Hắc Thương hội

Khi Kerry nhận được tiền vàng từ Tuyết Hổ tộc, sắc mặt gã trắng bệch, "Làm sao các ngươi có thể kiếm được đủ tiền vàng chứ?"

Vốn dĩ bọn họ đã nắm chắc có thể mang chiến sĩ Hổ tộc đi, sáng nay gã còn thề son thề sắt với cấp trên là nhất định mang theo mười lăm chiến sĩ Hổ tộc về, có thể ít hơn một chút cũng không sao.

Kết quả mới không bao lâu, đám chiến sĩ này đã mang đủ tiền vàng đến.

"Bộ lạc chúng ta kiếm đủ tiền rồi."

Bạch tuy rằng nói cộc lốc không giải thích rõ đầu đuôi, nhưng chung quy cũng không thể tùy tiện tiết lộ chuyện của ấu tể nhà mình được. Sau khi giao tiền cho Kerry, hắn vươn tay, "Lấy khế ước ra."

"Từ từ đã, ta còn chưa biết các ngươi lấy đâu ra tiền vàng, lỡ như phạm pháp thì sao? Đến lúc đó, chủ nợ lại tìm đến Hắc Thương hội mà chúng ta đã trả khế ước lại cho ngươi, vậy không phải… Không được, ta muốn tìm tộc trưởng các ngươi để nói chuyện này."

“Kerry nhịn không được lui về phía sau một bước, gã căn bản là không phải muốn tiền vàng, càng không muốn giao khế ước ra.

Khế ước này vốn là để áp chế Hổ tộc, để họ nghe lời nên mới mang theo, không phải để họ chuộc lại.

"Đây là tiền vàng của chúng ta, làm gì có ai chịu cho chúng ta vay mượn chứ. Nhanh lên, giao khế ước ra đây, ta còn phải về nữa."

“Chuyện này quá trọng đại, ta……” Kerry cố gắng tìm cớ, định kéo dài được bao lâu thì kéo, tốt nhất đến khi Tuyết Hổ tộc lại xảy ra thêm chuyện gì nữa mà phải cần đến tiền vàng.

Nhận thấy sự kháng cự của Kerry, thân hình cao lớn cường tráng của Bạch cúi xuống nhìn chú lùn Kerry, “Ngươi muốn đối nghịch với Tuyết Hổ tộc chúng ta?”

Luận về đánh lộn, Tuyết Hổ tuyệt đối không có đối thủ đâu.

Cho dù Bạch trì độn đến mấy cũng đã nhận ra Kerry này quá không thích hợp, trong mắt hổ xẹt qua tia hung ác, "Giao khế ước ra đây, còn không…"

Hắn bổ bàn đá bên cạnh một cái, nó lập tức vỡ vụn thành mảnh nhỏ.

"Đưa đưa. Ta đưa mà, đừng đánh ta!"

Kerry nhìn mớ hỗn độn trên mặt đất, sợ tới mức muốn thét chói tai, gã phất phất tay với người bên ngoài, lập tức có người vào trong ngay.

Người kia nhìn Bạch và một chiến sĩ Hổ tộc khác chưa từng thấy qua, trái tim đột nhiên lỡ một nhịp, nơm nớp lo sợ đi vào.

Vì để phòng ngừa khế ước bị mất đi, kẻ ở phía trên an bài cho hai người lại đây xử lý, chỉ có khi bọn họ cùng nhau niệm chú thì không gian trữ vật mới có thể mở ra.

Kerry cùng đồng bạn cho hai mắt đẫm lệ nhìn nhau, cuối cùng vẫn là không tìm ra cách nào khác, đành mở ra không gian trữ vật, dưới con mắt hung ác của Hổ tộc mà lấy ra khế ước.

Bạch nhận lấy khế ước, kiểm tra một chút, không thấy vấn đề gì liền ngay tại chỗ tiêu hủy nó.

Kerry nhìn khế ước biến mất ở trong không khí, lại nhìn Hổ tộc tiêu sái bước ra ngoài, ngay lập tức héo luôn, “Tiêu rồi! Trở về biết phải làm sao đây!?"

"Chắc chắn sẽ bị phạt… phía trên đợi lâu như vậy mới có cơ hội lừa đi chiến sĩ Hổ tộc, vậy mà lại…"

Không giống hai kẻ uể oải này, chiến sĩ Hổ tộc vừa bước ra nhóm liền thu hồi bộ dáng hung ác.

Cả người vạm vỡ nhanh chóng biến thành đại bạch hổ, chạy như bay trên đường gập ghềnh, “Về nhanh lên! Hôm nay chắc chắn có thịt ăn!”

“Đúng đó, chậm chút thôi là bị đám nhóc con ăn sạch.”

“Không được, chúng ta vẫn nên chạy nhanh hơn nữa, không tới được bộ lạc ta vẫn cảm thấy không yên tâm.”

"Ừm, vậy phải tăng nhanh thêm tốc độ."