Kim Lăng nhìn theo Tiêu Vô Tiện đang chạy, quay lại cố tươi cười với Vương Vong Cơ:
“ Hàn Quang thượng thần, tiểu cữu cữu nhà ta dù sao cũng mới một vạn tám trăm tuổi, bằng tuổi ta mà, hãy còn trẻ. Hôn sự này tuy đã được định sẵn từ lâu, nhưng tiểu cữu cữu chắc vẫn chưa chuẩn bị sẵn tinh thần. Ta tìm tiểu cữu cữu nói chuyện chút. Cáo từ”.
Vương Vong Cơ nãy giờ vốn không để tâm lắm.
Y cũng không muốn mối hôn sự này.
Y không hiểu vì sao lúc ấy lại chọn con hồ ly này trong lễ Trảo Chu của y để rồi phải lập hôn ước.
Y không thích Tiêu Vô Tiện, chưa nói là ghét, bởi hắn đã xen vào chuyện tốt của y.
Y thích người khác, muốn rước cô ấy về làm phi nhưng bị ngăn cản. Phụ hoàng nói chỉ khi lấy Tuyền Tử thượng thần về làm vương phi thì lúc đấy y muốn lấy ai về làm trắc phi cũng được.
Chính vì thế mà hôm nay y mới có mặt ở đây để nói về chuyện hôn sự.
Vương Vong Cơ quay đầu đã thấy huynh trưởng của y đứng đấy. Vương Khoan – tự Hi Thần, hiệu Trạch Vu thái thượng thần*. Vương Hi Thần nhìn y lắc đầu nói:
“ Vong Cơ, chú ý hành xử”.
Vương Vong Cơ cúi đầu không nói. Một hồ ly ra mời:
“ Trạch Vu thái thượng thần, Hàn Quang thượng thần, Tuyền Tử thượng thần đã trở về. Mời hai vị vào dự yến tiệc”.
Bậc thang của Vân Mộng điện quả thật khá dài vào cao, Vương Vong Cơ và Vương Hi Thần đi lên không được thuận tiện cho lắm. Khi lên, Hồ Đế ngồi ở thượng tọa, bên phải là Hồ Hậu Thái Vân Linh, bên trái là Hồ phi Ninh Sở Kỳ. Hai người vào chính điện, cúi người hành lễ với Hồ Đế, Hồ Hậu và các vị trưởng bối khác, sau đó dâng lễ vật chúc mừng.
Tiêu Hoàng Minh thay đệ đệ nhận lễ, lại thay đệ đệ kính rượu, một phần bởi vì Tiêu Vô Tiện căn bản không biết uống rượu.
Đối với người khác, đây là chuyện thường, ca ca đỡ rượu cho đệ đệ có gì lạ đâu, nhưng đối với Lang tộc và Cửu Vĩ Hồ tộc, đây là Cửu Vĩ Hồ Ly ngũ điện hạ đang cố tình tránh né Lang vương gia sao? Lời bàn tán bắt đầu nổi lên, Tiêu Vô Tiện thoáng thể hiện sự khó chịu, rồi nhanh chóng trở lại bình thường, rót một chén rượu, đứng lên đưa chén rượu ra phía trước, nói:
“ Đa tạ Hàn Quang thượng thần. Lễ vật ta đã nhận. Chẳng mấy khi thượng thần đến Vân Mộng Xứ chơi, ta xin kính ngươi một ly”.
Nói xong, một hơi uống sạch chén rượu. Tiêu Thanh Dương lo lắng nhìn y, chén rượu này hơi mạnh, e là Tiêu Vô Tiện sẽ không đủ tỉnh táo. Vương Hi Thần và Vương Vong Cơ đã an vị ở chỗ ngồi. Vương Vong Cơ ngồi đối diện với Tiêu Vô Tiện, cảm thấy hơi bất mãn. Tiêu Vô Tiện nhận thấy ánh mắt đang nhìn về phía mình, không dám ngẩng đầu lên, cắm cúi gắp thức ăn nhét đầy miệng, phát nghẹn. Tiêu Hoàng Minh vỗ vỗ lưng cho Tiêu Vô Tiện, hỏi:
“ A Chiến, đệ đói lắm à?”.
Đoàn người Điểu tộc cuối cùng cũng đến, là Tiêu Vô Tiện đợi mãi. Đích nữ của Hồ Đế Tiêu Yếm Ly được gả đến Lan Lăng Xứ cho quý nam* của Điểu Đế là Kim Tử Hiên, hạ sinh đích trưởng tử cho Kim gia Điểu tộc là Kim Lăng. Điểu tộc không lấy tên tự, vì thế Kim Lăng được mọi người gọi thẳng danh. Tiêu Vô Tiện chính là đang đợi Kim Lăng.
Tiêu Yếm Ly sánh đôi cùng Kim Tử Hiên bước vào. Kim Lăng theo sau, đi qua bàn Tiêu Vô Tiện lén giơ tay chào. Kim Tử Hiên và Tiêu Yếm Ly hành lễ trước:
“ Nhi nữ/ Trưởng tế bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu/ nhạc phụ, nhạc mẫu”.
Kim Lăng từ sau lưng Yếm Ly lộ ra, vui vẻ hành lễ:
“ Ngoại tôn bái kiến ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, Ninh tổ mẫu”.
Kim Lăng vừa đến đã chạy đến bên Tiêu Vô Tiện ngồi, luôn miệng gọi “tiểu cữu cữu”, còn đòi Tiêu Vô Tiện đút điểm tâm cho y. Chẳng hiểu sao, Vương Vong Cơ nhìn thấy cảnh này lại khó chịu bực bội, ngay lập tức đứng lên chuyển vấn đề:
“ Hồ Đế, Hồ Hậu, ngày hôm nay chúng ta đến đây một là để chúc mừng sinh thần mười vạn tám trăm tuổi của ngũ hoàng tử, hai là bàn về mối hôn sự của ta với ngũ hoàng tử”.
Tiêu Chiến đang nhâm nhi Trà Bích Loa Xuân, hơi khựng lại, rồi như không có chuyện gì, thưởng thức cái mùi trà thanh khiết, rồi bất ngờ đặt chén trà xuống. Chén ngọc Cẩm Thạch trắng tinh khiết bị đặt xuống bàn nghe tiếng “cạch”, trà trong chén sóng sánh ra ngoài.
Tiêu Vô Tiện thật sự cảm thấy không khí có phần bức bối, định uống trà để giảm bớt cái nồng của rượu mà lại bị Vương Vong Cơ nói một câu làm mất hứng.
Tiêu Vô Tiên nói:
“ Ban nãy nhi tử uống rượu, giờ cảm thấy có chút say, xin phép cáo lui trước”.
Hồ Hậu lo lắng nhìn về phía Tiêu Vô Tiện, nói:
“ A Chiến thấy không khỏe có thể về trước, chỉ là...”.
Tiêu Vô Tiện hiểu ý Thái Vân Linh, cười nói:
“ Mẫu hậu yên tâm, chuyện hôn sự, mọi người giúp con sắp xếp, dù sao con cũng chẳng hiểu gì mà...”
Thái Vân Linh nhìn Ninh Sở Kỳ. Ninh Sở Kỳ thấy tình hình không ổn, muốn gỡ rối cho Tiêu Vô Tiện, nói:
“ Vậy thì A Chiến có thể về Cơ Kỳ điện với ta để nghỉ ngơi, ta sai người làm chè hạnh nhân cho con...”.
Tiêu Vô Tiện vội từ chối, cung kính nói:
“ Không cần đâu Ninh nương nương, con về Tuyền Tử điện của con nghỉ ngơi là được. Chè hạnh nhân của nương nương, hôm khác con sẽ thưởng thức. A Lăng, con đưa ta về”.
Kim Lăng thấy Tiêu Vô Tiện nói vậy, vội đứng dậy cáo từ rồi đỡ Tiêu Vô Tiện về.
Vương Vong Cơ nhìn theo, cảm thấy người này làm hạ đẳng thượng thần mà tửu lượng quá kém, không xứng đáng với người tửu lượng tốt như y. Vương Hi Thần nói:
“ Hồ Đế, năm xưa hoàng đệ lập hôn ước với ngũ điện hạ, bây giờ tuân theo hôn ước. Sinh thần của ngũ điện hạ, đến đón y về Vân Thâm Xứ”.
“ Việc này ta đã chuẩn bị từ rồi, Tiêu Chiến dù sao cũng mới một vạn tám trăm tuổi thôi, vẫn mong Lang vương gia chỉ bảo. Ta...” Tiêu Huyền Phong định nói tiếp thì tiếng nói ngoài điện chặn lại.
“ Hồ Đế, ta đến muộn rồi” Thân ảnh bước vào, y phục màu xanh lục nhưng đầy ma mị. Y nở nụ cười, nụ cười đầy nham hiểm.
Y hai vạn ba trăm tuổi, bằng tuổi Vương Vong Cơ, đối với Hồ Đế Tiêu Huyền Phong chỉ đáng tuổi hậu bối, nhưng vai vế lại ngang hàng Tiêu Huyền Phong.
Y là Xà Đế , họ Diệp tên Hoan tự Hạ Vũ, hiệu Trục Lưu thượng thần. Dung mạo xuất thần, có thể sánh với Tiêu Vô Tiện, nhưng lại mang vẻ u ám, không có sự thanh khiết của Tiêu Vô Tiện.
Diệp Hạ Vũ nhìn Vương Vong Cơ, ánh mắt đầy ẩn ý. Hắn vốn là thanh mai trúc mã của Tiêu Vô Tiện, vốn thầm mến y từ lâu, nhưng lại bị cái hôn ước kia ngăn cản. Bấy lâu nay hắn cố gắng vươn lên vị trí Xà Đế kia, mục đích là muốn kéo Tiêu Vô Tiện về tay mình.
“ Xà Đế, Tiêu Chiến nó về điện rồi, ngươi không tìm thấy nó ở đây đâu” Hồ Hậu nói, có ý đuổi hắn đi. Thái Vân Linh biết hắn có ý với Tiêu Vô Tiện, hắn luôn tìm cách ngăn cản hôn sự này. Lần này hắn cố ý đến muộn đúng lúc bàn chuyện hôn sự của Tiêu Vô Tiện, e là không phải chuyện tốt.
“ Ồ, thế ư? Vậy ta đến Tuyền Tử điện tìm y” Diệp Hạ Vũ mặt tỏ vẻ thất vọng, quay người bỏ đi. Trước khi rời đi, hắn còn cười một cái với Vương Vong Cơ.
Vương Vong Cơ cảm thấy tâm khó chịu, đứng lên viện cớ đường xa mệt mỏi, cáo lui trước. Nhưng Vương Hi Thần đã thấy, y không đi về hướng Quý Quan Các mà rẽ đường đến Tuyền Tử điện.
*Thái thượng thần: cái danh xưng này là mình tự nghĩ ra, vì hạ đẳng thượng thần được mọi người gọi danh hiệu + thượng thần, thượng đẳng thượng thần cao hơn nên được mọi người gọi danh hiệu + thái thượng thần.