Chương 69

Dung Hoàn cúp điện thoại, nhịn không được vùi đầu vào trong chăn, hít vào một hơi thật sâu, đêm nay ngủ rất thoải mái.

Hôm sau, Cảnh Mông một hai muốn đến thăm quan trường học hắn, bị ba Cảnh mắng một trận: “Con biết sẽ làm chậm trễ việc học tập của em con không! Làm gương cho em trai noi theo cũng không có! Nếu không phải mấy năm trước con ngăn nữ sinh đưa thư tình cho em trai, không chắc hiện tại em trai con đã có bạn gái!”

Dung Hoàn uống sữa bò, nghe được lời này: “……”

Cảnh Mông: “……”

Ba Cảnh lại ném chiếc đũa: “Thừa dịp kì nghỉ này, cùng ba đến công ty, sớm tiếp xúc công việc của công ty!”

Cảnh Mông tuy rằng phi thường kháng cự, nhưng chuyện lớn nhỏ trong nhà ba Cảnh đều rất độc đoán, hắn hoàn toàn không lay chuyển được, vì thế đành phải đi theo ba Cảnh đến công ty.

Dung Hoàn uống xong sữa bò liền đi học, thuận tiện mang theo điện thoại mới của mình. Có điện thoại, hắn cuối cùng vẫn yên tâm hơn rất nhiều. Chẳng qua hiện tại đã gần thi đại học, đúng là nghìn cân treo sợi tóc, hắn và Nguyên Duẫn cũng không có lãng phí thời gian gọi video, nhưng mỗi ngày đều nói ngủ ngon với nhau, vậy cũng đủ rồi.

Mà sau lần cha Nguyên tới tìm hắn, vài ngày nay cũng không có động tĩnh gì.

Dung Hoàn cũng thả lỏng, cho rằng lần trước cự tuyệt ông ta, ông ta đã từ bỏ!

Nhưng ai biết, kế tiếp trong vòng nửa tháng, rất nhiều lần hắn tan học được trợ lý đón, cư nhiên đều thấy ông ta ở gần cổng trường. Bắt đầu Dung Hoàn còn sợ hãi cả kinh, còn hoài nghi mắt mình có vấn đề, sau khi xác nhận với hệ thống, mới biết được tên khốn kia thật sự không quay lại ngoài tỉnh, đã xin nghỉ ở công ty ——!

Ông ta là loại người không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, tuy rằng không có đến gần Dung Hoàn, nhưng cứ thường xuyên xuất hiện ở xung quanh Dung Hoàn, cũng làm Dung Hoàn không rét mà run. Thậm chí, Dung Hoàn còn thấy hắn ở gần tiểu khu Cảnh gia một lần, Cảnh gia là gia đình tương đối có tiền, nếu muốn điều tra ra chổ ở mà nói, cũng không phải là không thể tìm ra.

Khi tên khốn này xuất hiện ở gần trường học, còn nhìn chung quanh, cố ý thật cẩn thận mà tránh Nguyên Duẫn.

Nếu không Nguyên Duẫn mà biết hắn còn dám nhắm tới Dung Hoàn, khẳng định là sẽ không màng tất cả mà gϊếŧ chết hắn.

……

Như vậy vài lần, buổi tối Dung Hoàn ngủ cũng không ngon giấc, hắn đương nhiên là không dám nói chuyển này cho ba Cảnh hoặc là Cảnh Mông, nếu không, đến lúc đó, cho dù ba Cảnh giải quyết tên khốn này, lại cũng không bao giờ để Nguyên Duẫn tới gần hắn. Khi đó sẽ không phải đơn giản là chuyển lớp, xác định vững chắc là sẽ cưỡng bách hắn xuất ngoại!

Đến tối Nguyên Duẫn gọi điện thoại cho hắn, liền ẩn ẩn cảm thấy âm thanh hắn có điểm không thích hợp, hạ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Dung Hoàn cũng không muốn để Nguyên Duẫn biết. Dựa theo tính toán của hệ thống, chỉ còn lại một tháng, khoảng một tháng, những vu oan của cha Nguyên sẽ nước chảy thành sông mà bị cảnh sát điều tra ra, đến lúc đó cha Nguyên tuyệt đối không có cơ hội tạm tha. Nói cách khác, một tháng sau, ông ta sẽ hoàn toàn bị đưa đến cục cảnh sát.

Mà ở phía trước, tại một tháng này, hắn cần Nguyên Duẫn an toàn không xảy ra việc gì, trên người không thể phát sinh bất luận chuyện gì.

“Không sao, học bài có chút mệt thôi.” Dung Hoàn kiệt lực thoải mái mà nói.

Nguyên Duẫn trầm mặc, không nói chuyện.

“Thật sự không có việc gì.” Dung Hoàn nói.

Tiếng hít thở của Nguyên Duẫn từ điện thoại truyền tới, không biết đang suy nghĩ cái gì, qua một lúc lâu sau, mới nói giọng khàn khàn: “Buổi tối ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi thật tốt.”

“Đã biết.” Dung Hoàn cười nói: “Anh Duẫn, cố lên, không phải ngày mai lại thi sao?”

Nguyên Duẫn đem điện thoại dán ở trên lỗ tai, như là muốn nghe nhiều thêm vài câu của hắn: “Ừm.”

Dung Hoàn cúp điện thoại, nhịn không được chui vào trong chăn, trong lòng vẫn có chút sợ hãi đối với tên cặn bã kia, tục ngữ nói đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, không biết ông ta còn sẽ làm ra loại chuyện gì. Vạn nhất chọc giận ông ta, ông ta có thể làm ra chuyện gì với gia đình Cảnh gia hay không——?

Vì để ngừa vạn nhất, trong khoảng thời gian này, Dung Hoàn nói hệ thống giúp hắn giám sát mọi người ở Cảnh gia, một khi có dấu hiệu gì, liền nhanh chóng báo cho hắn.

Mà khi Dung Hoàn vạn phần đề phòng, ngày hôm sau tên cặn bã kia lại không có xuất hiện ở gần trường học.

Không chỉ là ngày hôm sau không xuất hiện. Ngày thứ ba, ngày thứ tư, liên tiếp non nửa tháng đều không có tiếp tục xuất hiện.

Dung Hoàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nhịn không được hoài nghi có phải Nguyên Duẫn đã phát hiện rồi hay không, giải quyết chuyện này cho hắn, ban ngày lặp đi lặp lại cân nhắc chuyện này, căn bản học không vào, vừa tan học, liền nhanh chóng chui vào WC, gọi video cho Nguyên Duẫn, muốn nhìn xem trên người Nguyên Duẫn có gì khác lạ hay không. Nhưng Nguyên Duẫn lại không trả lời.

Tới buổi tối, Dung Hoàn lại tiếp tục gọi cho hắn, gọi rất nhiều lần, nhưng Nguyên Duẫn như thế nào cũng không chịu trả lời, chỉ nói đang ôn tập không tiện.

Dung Hoàn tức khắc liền đoán được hắn khẳng định đã xảy ra xung đột với tên kia, vừa vội vừa tức, hận không thể lập tức vọt tới bên cạnh hắn, nhưng căn bản không có cái cơ hội đó!

Nhưng âm thanh Nguyên Duẫn trong điện thoại vẫn bình thường, Dung Hoàn ít nhiều nhẹ lòng. Hôm sau nhờ bạn học lớp mười bốn nhìn hộ, xác nhận Nguyên Duẫn còn ngồi ở nguyên ở vị trí cạnh cửa sổ, hết thảy đều mạnh khỏe, tảng đá lớn trong lòng Dung Hoàn mới hoàn toàn rơi xuống đất.

Trừ cái này ra, chính là càng thêm nỗ lực khắc khổ học tập, ba Cảnh đã đáp ứng với hắn, chỉ cần lần thi toàn tỉnh lần này vọt vào trước hạng 50, sẽ cho hắn cơ hội gặp Nguyên Duẫn một lần.

Dung Hoàn hụt hẫng, thấy lại không gặp được Nguyên Duẫn, chuyện cha Nguyên lại chỉ có thể đợi đến nửa tháng sau, chỉ có thể vùi đầu vào làm đề, đem hết tâm tư đặt vào trong biển đề thi. Cứ như vậy, hắn trừ bỏ gửi tin nhắn gọi điện thoại với Nguyên Duẫn ra, tất cả thời gian đều giành cho học tập, trên cơ bản mỗi ngày buổi tối về đến nhà, trong đầu đều như rót chì, nặng trĩu không đứng dậy nỗi.

Không khí cứ như vậy mãi cho đến đêm Bình An(2412) mới có thể giảm bớt.

Đêm Bình An hôm nay, quầy bán quà vặt đóng gói rất nhiều quả táo tinh mỹ, tuy rằng bán rất mắc, nhưng rất nhiều bạn học mua, đều là mua để tặng cho nữ sinh. Dung Hoàn ăn sáng xong, trở lại phòng học,dưới bàn học quả thực đã bị nhét đầy, tròn vo một bịch lớn, căn bản không biết được cái nào với cái nào.

*Trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là “Píng guǒ”, đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An (Píng"ān yè). Vì thế, người Trung Quốc đã nghĩ ra cách gửi tặng nhau những quả táo (hay còn gọi là quả bình an - Píng"ān guǒ) thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu.

Trên quả táo còn có nước, từ giấy gói quà chảy ra, làm ướt bài thi của Dung Hoàn!

Dung Hoàn: “……”

Bên cùng bàn hâm mộ mà nhìn qua: “Cảnh Nhất Xí, cậu ở trường rất được chào đón nha, nhiều như vậy!”

Dung Hoàn đem bài thi lấy ra vẫy vẫy nước, cười khổ, quả thực không biết nên nói gì. Hiện tại thời tiết lạnh, ăn táo không khác gì ăn tảng băng, nhưng khác với thư tình, chuyện này rất khó xử lý, ném vào thùng rác lại không khỏi quá lãng phí.

“Các cậu muốn không, chia đi.”

“Cậu thật tốt.” Mấy nam sinh mọt sách tức khắc thò qua, lấy hết. Xem ra ngồi ở bên cạnh giáo thảo, vẫn có thể dính thơm lây.

Dung Hoàn thở ra khí trắng chà sát tay, kéo ghế dựa ra ngồi xuống bắt đầu viết đề, những quả táo đó hắn một quả cũng không giữ lại, vốn dĩ hắn cũng không thích ăn, huống chi trời còn lạnh như vậy.

Tới giờ nghỉ trưa cũng không có người đi ra ngoài chơi bóng rổ hoặc là đi dạo, tất cả đều ở trong phòng học thành thành thật thật làm đề. Dung Hoàn cũng không ngoại lệ, chán chết mà ngồi làm đề một lát, mí mắt cũng bắt đầu sụp xuống, hắn dặn dò bạn cùng bàn 30 phút sau kêu hắn dậy, nhịn không được ghé vào trên bàn ngủ một lát.

Kết quả ngủ không yên, bò hơn hai mươi phút đã tự động tỉnh. Xoa nhẹ đôi mắt tỉnh lại, phát hiện góc bàn đặt ít táo đỏ, phi thường tinh xảo lại đơn giản gói lấy, mặt trên buộc dải lụa ghi bốn chữ: Vĩnh viễn bình an.

Chữ viết rất quen thuộc.

Dung Hoàn tức khắc đứng dậy chạy ra ngoài hành lang phòng học nhìn, lại không thấy bóng dáng Nguyên Duẫn. Chờ hắn trở về, bạn cùng bàn đã cầm táo trong tay: “Vừa rồi tôi cũng không được chia, cái này cho tôi đi.”

“Không được.” Dung Hoàn một phen đoạt lấy, khóe miệng rốt cuộc cũng lộ ra ý cười đã lâu không thấy: “Cái này không được.”

Ngồi cùng bàn phun tào nói: “Hừ, keo kiệt.”

“Tôi chỉ muốn tốt cho cậu.” Dung Hoàn vỗ vỗ bả vai bạn cùng bàn, ý cười nhịn không được càng sâu, “Người đưa cái này lòng đố kị vô cùng lớn, cho cậu ăn, anh ấy sẽ đánh cậu.”

Dung Hoàn mặt mày hớn hở mà gặm táo, giờ nghỉ ngơi của tiết tự học buổi tối, hắn theo thường lệ đi trên hành lang. Ngày thường lúc này Nguyên Duẫn đều đang ở trên hành lang chờ hắn, hai người tuy rằng không có nói, lại có ước định mà thành thói quen. Chỉ là đêm nay không biết làm sao, khu dạy học đối diện không có bóng dáng Nguyên Duẫn.

Dung Hoàn ban đầu còn không nghĩ nhiều, tới buổi tối, sau khi trở về nhà gọi điện thoại cho Nguyên Duẫn, nhưng Nguyên Duẫn không biết đang làm gì, thế mà không trả lời.

Dung Hoàn ngồi ở trên giường, mí mắt lại bắt đầu nhảy dựng lên.

“Vĩnh viễn bình an.”

Sao lại lặp lại bốn chữ chúc phúc này vào đêm Bình An chứ.

Hắn hồi tưởng lại biểu hiện của Nguyên Duẫn nửa tháng gần đây, cho dù là gọi điện thoại, cười rộ lên cũng luôn có đầy bụng tâm sự, phảng phất như có áp lực ẩn nhẫn gì đó, lại không đề cập tới chuyện gì với hắn. Hơn nữa cũng không nhận video của Dung Hoàn, mặc dù nửa tháng trước phát sinh xung đột với tên khốn kia, trên người dính máu, đến bây giờ cũng đã lành hoàn toàn không nhìn ra gì——

Nửa tháng trước cha Nguyên tới tìm Dung Hoàn, Dung Hoàn liền bắt đầu lo lắng. Cả người Nguyên Duẫn lộ ra áp lực đến cực điểm, biểu tình nhìn hắn như đã hạ quyết định gì rồi. Dung Hoàn sợ nhất chính là hắn sẽ bởi vì mình mà đi nhầm đường, sẽ bởi vì mình mà làm ra chuyện gì. Mỗi ngày hắn gọi điện thoại cho Nguyên Duẫn, cũng là vì lo lắng cái này, từ trong điện thoại nghe ra trạng thái của hắn còn tốt, Dung Hoàn mới có thể thoáng an tâm, nhưng lúc này, trong lòng Dung Hoàn nhảy đến lợi hại……

Dự cảm như sắp có điều gì đó ứng nghiệm.

Hắn ở trong phòng đi tới đi lui, thật sự là nhịn không được, nắm áo khoác, vội vàng chạy ra cửa xỏ giày.

Ba Cảnh còn chưa từ công ty trở về, mẹ Cảnh nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, từ trong bếp vội vàng xoa xoa tay đi ra: “Bảo bảo con muốn đi đâu?!”

Dung Hoàn hoàn toàn không rảnh lo mẹ Cảnh khuyên can, cầm di động liền xông ra ngoài! Bên ngoài tuyết đang rơi, hắn không kịp mang khăn quàng cổ, vừa đi ra đã bị gió lạnh thổi đến sương đầy đầu!

Dung Hoàn run run, ngăn một chiếc xe, nói tài xế nhanh chở mình đến nhà Nguyên Duẫn, ở trên xe hắn không yên mà lại gọi Nguyên Duẫn mấy cuộc điện thoại, nhưng Nguyên Duẫn như đang chuẩn bị chuyện gì, mấy cuộc điện thoại đều không trả lời.

Dung Hoàn: “Ông ta hiện tại đang ở nhà sao?”

Hệ thống theo dõi, nói: “Không có, ở bên ngoài uống rượu, đại khái là khoảng 11 giờ tối sẽ về nhà. Chuyện kia đã bị điều tra, phỏng chừng là hai ngày nữa sẽ mời hắn đến cục cảnh sát uống trà.”

Nhưng sắc mặt Dung Hoàn càng thêm khó coi, cha Nguyên lại không ở nhà, Nguyên Duẫn vì cái gì lại không trả lời hắn, trừ phi là sợ chuyện gì đó kế tiếp sẽ liên lụy đến mình, cho nên đã đem lịch sử trò chuyện xóa đi ——

Dung Hoàn: “Cậu có thể rà quét đến nhà Nguyên Duẫn không?”

Hệ thống: “Cái này là không thể, bất quá có thể nhìn được toàn thể vẻ ngoài của căn nhà, cảm giác vòng bảo vệ trên ban công nhà hắn có điểm lung lay, so với lần trước cậu tới lung lay hơn hơn nhiều.”

Sắc mặt Dung Hoàn biến đổi.

Có lẽ là lâu năm không tu sửa, nhưng có lẽ cũng không phải.

Nguyên Duẫn đối với ông ta lại quá hiểu biết, lâu lâu sẽ đi uống rượu, uống xong rượu xong về đến nhà sẽ như con người khác, hoàn toàn đem một mặt dễ giận kia bộc phát ra, về đến nhà không thất tha thất thểu quăng ngã đồ đạc thì là đạp cửa phát tiết. Cho nên nếu Nguyên Duẫn muốn làm cái gì, nhờ cơ hội này lại là quá thích hợp.

Ngã chết, hoặc là liệt toàn thân.

Nguyên Duẫn đang tìm kiếm một thời cơ. Lặng yên không một tiếng động mà gϊếŧ chết người này. Khi chỉ có hắn ở trong bãi vũng bùn, cho dù hắn trở về hoàn cảnh tuyệt vọng, cũng không có ý niệm quá đáng sợ, nhưng sau khi Dung Hoàn bị uy hϊếp, người bị hắn liên lụy tiến vũng nước đυ.c này, trong lòng hắn bắt đầu có dục niệm, âm u cũng nổi lên quấn lấy thân hắn, hắn thời thời khắc khắc đều muốn gϊếŧ chết người kia.

Nếu không, hoặc là hắn bảo vệ tốt người bên cạnh, hoặc là bị người kia xúc phạm tới người bên cạnh hắn.

Dung Hoàn từ trên xe nhảy xuống, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà chạy từ hàng hiên hẹp lên, sạ khi hắn ẩn ẩn đoán ra là khả năng Nguyên Duẫn muốn làm cái gì, tay chân đều nhũn ra, dùng hết sức chạy đến lầu 5, gõ cửa, đã mồ hôi đầy đầu.

“Anh Duẫn!” Dung Hoàn điên cuồng gõ cửa!

Trong phòng có động tĩnh, nhưng tựa hồ là không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên chạy tới, Nguyên Duẫn sửng sốt, đi ra mở cửa.

“Sao em lại tới đây? Mau trở về.” Nguyên Duẫn nhíu mi, bước ra cửa, túm tay hắn muốn đưa hắn xuống dưới lầu.

Dung Hoàn cảm giác lực đạo Nguyên Duẫn nắm tay mình rất gắt gao, cơ hồ làm người cảm thấy đau, sức lực hắn không lớn bằng Nguyên Duẫn, mắt thấy Nguyên Duẫn cản một chiếc xe, kéo hắn trở về, hắn tức khắc làm bộ đỏ vành mắt, vội vàng mà kêu lên: “Đau! Nguyên Duẫn anh làm đau em!”

Đầu quả tim Nguyên Duẫn siết chặt, vội vàng buông hắn ra.

Nhân cơ hội này, Dung Hoàn chạy trốn như con thỏ, lập tức vọt vào nhà Nguyên Duẫn.

Tầm mắt hắn dừng ở trên ban công. Nhà Nguyên Duẫn là kiểu nhà ống xưa, bởi vì là lầu 5, cho nên không có đồ dùng phòng trộm linh tinh, ban công gần như là dùng một vài khúc gỗ vây lên lan can. Phía dưới lan can kia đã không thấy mấy cái đinh ốc, thoạt nhìn không hề có dấu vết tác động của người, tựa như hoàn toàn là bởi vì lâu năm, mới mất ốc.

Từ nơi này ngã xuống mà nói, say rượu ngã xuống mà nói, mặc dù không ngã chết, cũng……

Dung Hoàn đi tới ban công.

Nguyên Duẫn nhanh chóng túm hắn trở về, lòng bàn tay đều nóng: “Em muốn làm gì?!”

Dung Hoàn bị kéo lại, vành mắt lại thật sự đỏ lên, cơ hồ là rơi lệ đầy mặt, hắn vĩnh viễn không thể tưởng tượng được hận ý của Nguyên Duẫn đối với tên cặn bã kia, với ý muốn bảo vệ hắn, nhưng trái tim hắn sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, nếu không phải hắn cảnh giác, nếu hiện tại Nguyên Duẫn làm ra chuyện này, cùng với đêm trước thi đại học trong nguyên văn, bởi vì bảo vệ bà mà gϊếŧ tên cặn bã kia, cuối cùng khác gì so với kết cục bị nhốt vào ngục giam chứ ——

Hắn nghĩ lại mà sợ.

Nguyên Duẫn bắt lấy cánh tay hắn, tầm mắt rơi xuống nước mắt trên mặt hắn, đột nhiên cứng đờ.

“Làm sao vậy?” Nguyên Duẫn ách giọng nói, đầu ngón tay có chút trắng bệch, cả người cứng đờ, thật cẩn thận mà nhìn chăm chú vào biểu tình của Dung Hoàn.

Dung Hoàn lau mặt, đi qua, dùng chân đá vòng bảo vệ trên ban công, vòng bảo vệ kia quả thực lung lay sắp đổ, cơ hồ là trong nháy mắt sẽ rớt xuống từ lầu 5.

Sắc mặt Nguyên Duẫn bỗng nhiên biến đổi, lại phản xạ có điều kiện, đem Dung Hoàn đang đứng ở đầu gió kéo lại.

Em ấy đã biết.

Trong nháy mắt Nguyên Duẫn như rơi vào hầm băng, cảm thấy chính mình hèn mọn âm u không có chỗ nào che giấu được nữa. Ước chừng vài giây, hắn gắt gao bắt lấy cánh tay Dung Hoàn, nhưng cả người lại cứng đờ như đá, biểu tình trên mặt cũng như vật chết, không biết nên làm phản ứng gì.

Hắn đã tính toán tốt mọi thứ, cũng nghĩ tới đường lui cùng hậu quả. Chỉ cần tên cặn bã kia còn sống một ngày, Dung Hoàn vĩnh viễn sẽ chịu uy hϊếp. Tên cặn bã kia đã nói, sẽ phóng hỏa, sẽ gϊếŧ người, sẽ cả đời nhìn chằm chằm Dung Hoàn, chính là vì hắn đã làm một đứa con trai không nghe lời. Hắn biết tên cặn bã kia hoàn toàn nói được ra làm được ——

Nhưng hắn đưa Dung Hoàn tới bãi bùn lầy này, làm sao có thể không bảo vệ được Dung Hoàn.

Hắn nguyện ý dùng hết thảy biện pháp, đổi lại người trước mắt bình an trôi chảy. Nếu có thể, hắn còn âm u mà hy vọng có thể tránh được sự trừng phạt của pháp luật, để có thể ở bên cạnh người trước mặt này.

“Anh Duẫn.” Dung Hoàn hít một hơi thật sâu nói: “Lần trước em đã nói với anh như thế nào, chỉ còn lại nửa năm, anh đã đồng ý với em là sẽ kiên nhẫn……”

“Ông ta sẽ thương tổn em.” âm thanh Nguyên Duẫn nghẹn đến kỳ cục, cực lực áp lực, quay đầu đi.

Dung Hoàn nhịn không được ôm lấy hắn, vùi đầu vào cổ hắn, nói: “Cũng không được, không cần làm những chuyện sẽ khiến anh vĩnh viễn bị xiềng xích, không cần phá hoại chính mình, không cần biến mình thành người anh căm ghét nhất…… Nguyên Duẫn, hứa với em.”

Nguyên Duẫn tuy rằng không nói chuyện, nhưng lại vươn hai tay, gắt gao mà giam cầm Dung Hoàn ở trong ngực, đôi mắt hơi hơi đỏ lên, đem hô hấp thô nặng hôn lên cổ Dung Hoàn.

Hắn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Dung Hoàn, mới có thể cứu vớt được cuồn cuộn bất an, sợ hãi, lệ khí, hận ý trong lòng.

“Được.”

……

Bên ngoài tuyết rơi càng lớn, tuyết đọng rất nhanh đã vùi lấp hơn một nữa vòng lan can dưới lầu. Dung Hoàn nắm tay Nguyên Duẫn, ở trên sô pha ngồi xuống, di động đã bị hắn tắt âm.

Thời tiết quá lạnh, hai người cuộn tròn một chỗ, như liếʍ láp vết thương cho nhau. Hắn không đi, đêm nay gian nan như vậy, hắn muốn ở bên cạnh Nguyên Duẫn chờ đợi một chuyện nào đó đến.

Rất nhanh đã đến rạng sáng, chuông điện thoại trong phòng khách bỗng nhiên vang lên vài tiếng.

Nguyên Duẫn cùng Dung Hoàn dựa vào một chỗ, ngủ đến mông lung, còn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì, đi qua nhận điện thoại, chờ nghe rõ bên kia nói, sắc mặt trong nháy mắt trở nên có chút bồn chồn.

Trong lòng Dung Hoàn có dự cảm, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ông ta…… Thông báo tạm giữ.” Nguyên Duẫn xoay đầu nhìn hắn, nói ra mấy chữ này, trên mặt mang theo kinh ngạc.