Chương 70

Một đêm này tương đối gian nan, Dung Hoàn vẫn luôn ở bên cạnh Nguyên Duẫn đến hừng đông.

Ngày kế, Nguyên Duẫn căn bản không mời luật sư cho ông ta, mà là xin trường học nghỉ hai ngày, trở về chăm sóc bà. Mà Dung Hoàn về đến nhà, liền lập tức bị ba Cảnh máu chó phun đầy đầu mà mắng một trận. Nhưng lúc này Dung Hoàn có chút mệt kiệt lực, hoàn toàn không có tâm tư nói nhiều với ba Cảnh, trực tiếp trở lại phòng bắt đầu ngủ một giấc.

Vốn dĩ thân thể Cảnh Nhất Xí nhược, Dung Hoàn lại ở ngoài đêm đông rét lạnh, ngao du cả một đêm.

Tinh thần vẫn luôn căng chặt thả lỏng ra, trời đất tối sầm bệnh nặng một trận.

Lần bị bệnh này làm ba Cảnh cùng tất cả người khác trong nhà đều vội muốn chết, mẹ Cảnh ở phòng khách khóc sướt mướt, trách cứ ba Cảnh không nên quá mức nghiêm khắc trách móc nặng nề với con trai, Cảnh Mông tuy rằng không nói gì với ba, nhưng cách mười phút liền phải vào Dung Hoàn phòng một chuyến, thấy em trai vẫn chưa hạ sốt, cũng giận ba Cảnh mà không dám nói gì.

Khiến ba Cảnh cảm thấy mình không phải người, cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Buổi tối ông lặng lẽ mặc thêm quần áo đi đến phòng con trai, tùy tay dọn dẹp những sách bài tập cùng bài thi trên bàn, mới kinh ngạc phát hiện con trai thay đổi to lớn như thế. Phải biết rằng, Cảnh Nhất Xí sống mười bảy năm, hoàn toàn là áo cơm vô lo vô nghĩ, có khi nào lại nghiêm túc làm đề chứ? Thành tích tương đối bình thường! Nhưng hiện tại lại tiến bộ lớn như vậy……

Ba Cảnh nhíu mày ngồi ở mép giường Dung Hoàn một lát.

Tuy rằng ngoài miệng nghiêm khắc, nhưng dù sao cũng là con trai ruột của mình, ông rốt cuộc vẫn đau lòng. Mắt nhìn con trai gầy đi nhiều như vậy, một bộ dáng đau khổ vì tình, ông làm ba, kỳ thật cũng không biết nên làm như thế nào mới là đúng.

Dung Hoàn đã sớm phát hiện nửa đêm có người trộm tiến vào sờ trán mình, không cần mở to mắt hắn cũng biết là ba Cảnh! Hắn tức khắc có chủ ý, trở mình, giả bộ ngủ đến phi thường không an ổn, mày nhíu, khó chịu mà túm cổ áo, nói mớ: “Nguyên Duẫn……”

“……” Ba Cảnh quả thực hoảng sợ. Con trai nằm mơ cũng nhớ thương đến thằng nhóc kia, tên nhóc kia dụ con trai ông uống canh mê hồn sao?! Đã qua bao lâu, ước chừng đã cách ly hai người hơn hai tháng, con trai ông còn chưa quên mất tên nhóc kia sao?

Ba Cảnh nhìn sắc mặt bởi vì bệnh mà đỏ, tâm tình tức khắc phức tạp —— ông sợ con của ông giống ông, gặp được một người liền ngoan cố không quay đầu lại, đến lúc đó cho dù là tách con trai với tên nhóc kia ra mấy năm, con trai cũng không quên được tên nhóc đó, cũng không chịu tìm nữ nhân kết hôn, vậy phải làm sao bây giờ?

Dung Hoàn còn muốn tiếp tục diễn, nhưng ba Cảnh lại như là sợ nghe hắn nói mớ ra gì nữa, nhanh chân đứng dậy, lúc rời đi sắc mặt dị thường phức tạp.

Dung Hoàn chép miệng, kĩ năng diễn xuất không được thỏa mãn, có chút đáng tiếc.

Trận bệnh nặng này ước chừng ba ngày mới tốt lên, thời điểm ngủ đến mơ mơ màng màng, tựa hồ cảm giác Nguyên Duẫn đã tới vài lần, còn dùng nước lạnh cọ qua trán hắn vài lần, vốn dĩ cho rằng đây là ảo giác, nhưng chờ hắn có thể xuống giường ăn cơm, mẹ Cảnh nói cho hắn, Nguyên Duẫn đích xác đã tới.

Ba Cảnh ngồi ở vị trí chủ bàn ăn, sắc mặt rất khó xem: “Con trong mộng nói mê sảng đều nhớ cậu ta! Cậu ta lại vẫn luôn chờ ở ngoài cửa, tuyết lớn như vậy, âm vài độ, có thể không cho cậu ta vào sao, ba thật sự còn có thể kêu bảo an ném cậu ta ra sao?”

“Cảm ơn ba!” Dung Hoàn vội nói, ân cần mà gắp cho ba Cảnh một đũa đồ ăn.

Ba Cảnh ngẩn người, sờ sờ cái mũi, hầm hừ mà ăn luôn đồ ăn hắn gắp, sắc mặt lại như không.

Cả nhà ăn cơm, cũng chỉ có Cảnh Mông không cao hứng, vốn dĩ ba Cảnh tương đối kháng cự chuyện em trai với tên nhóc kia, nhưng sau khi em trai bệnh nặng một trận, ba Cảnh phảng phất như đã hòa hoãn xuống một chút, thái độ đối với tên nhóc Nguyên Duẫn kia cũng không cường hãn như trước.

Mấu chốt nhất chính là, hình phạt của cha Nguyên Duẫn, bởi vì rất nghiêm trọng, bị bỏ tù mười năm.

Này hoàn toàn là kết quả Nguyên Duẫn không nghĩ tới. Hắn thậm chí đã lên ý tưởng thật tốt để đồng quy vu tận với tên cặn bã kia, nhưng không nghĩ tới vận mệnh chú định có người giúp hắn, vươn tay với hắn, kéo hắn lên khỏi đầm lầy.

Chủ nhiệm lớp lão Lâm nhận được điện thoại từ cảnh sát sợ ngây người, vội vàng gọi Nguyên Duẫn vào văn phòng, mà Nguyên Duẫn nghe thấy kết quả này, mặt vô biểu tình, trong lòng trừ bỏ được giải thoát ra thì không còn gì khác.

Hắn từ văn phòng đi ra, đứng ở trên hành lang, xa xa nhìn khu dạy học đối diện, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, muốn tiến lên, ôm chặt lấy người kia. Nghĩ như vậy, ngực hắn cuồn cuộn cảm xúc kịch liệt, dứt khoát trốn học, cặp sách cũng không lấy.

Nhưng vừa vọt tới dưới khu dạy học đối diện, liền thấy Dung Hoàn vừa vặn vội vàng chạy từ trên xuống, phảng phất như tâm linh tương thông.

Vành mắt Dung Hoàn hồng, là vui vì Nguyên Duẫn, chạy xuống, nói với Tiểu Tôn: “Ba đã đồng ý với em, nếu thi được trên 50, là có thể để chúng em gặp mặt, anh không được ngăn.”

Tiểu Tôn bật cười: “Vậy cũng không thể trốn học, như vậy đi, lúc này không tính, anh liền làm bộ không nhìn thấy, các em đi sớm về sớm.”

Kỳ thật thái độ ba Cảnh bên kia đã hòa hoãn đi rất nhiều, Tiểu Tôn cũng có thể phát hiện được, biến hóa rõ ràng nhất là, lúc trước ba Cảnh còn âm thầm xuống tay chuẩn bị chờ sau khi thi đại học sẽ an bài Cảnh Nhất Xí xuất ngoại, nhưng gần đây, như đã nghĩ thông suốt, đem cái kế hoạch kia hủy bỏ.

“Cảm ơn anh Tôn.” Dung Hoàn cười, túm tay Nguyên Duẫn, hai người ra khỏi trường học.

Bởi vì sắp đến cuối năm, tuy rằng thời tiết lạnh, nhưng trên đường còn rất náo nhiệt. Nguyên Duẫn đem tay Dung Hoàn nhét ở trong túi, tâm tình có chút phức tạp, có chút mờ mịt. Nhưng Dung Hoàn nhìn ra được, tâm tình hắn đã tốt lên rất nhiều, thở ra khí trắng đều cảm giác như trút được gánh nặng.

“Anh Duẫn, anh gần đây gầy hơn rồi.” Dung Hoàn hơi hơi nghiêng đầu nhìn Nguyên Duẫn, đáy mắt mang theo đau lòng: “Có ăn cơm không?”

Ước chừng là về quê mấy ngày, rất nhiều chương trình học, sau khi Nguyên Duẫn trở về liền đem tất cả những chương trình học đó làm hết, hơn nữa bên cảnh sát điều tra cha hắn, cũng thường xuyên sẽ gọi đến hắn, cho nên lăn qua lộn lại, hắn có vẻ gầy đi rất nhiều, góc cạnh rõ ràng.

“Gầy liền không thích sao?” con ngươi Nguyên Duẫn đen nhánh mang theo ý cười, nhìn hắn.

“Nói gì đó?” Dung Hoàn phun tào nói.

Nguyên Duẫn bỗng nhiên dừng bước chân, xoay người lại đối diện với hắn, tầm mắt rũ xuống nhìn hắn tràn ngập cảm xúc nồng nhiệt. Đó tựa như là ở trong sa mạc hành tẩu nhiều năm đã khô cạn đến cực điểm, cuối cùng thấy được nguồn nước, tình cảm nồng đậm cơ hồ làm Dung Hoàn không thể chịu được.

Dung Hoàn nhìn hắn, lòng rung động nói: “Làm sao vậy?”

Dừng ở đầu đường, người đến người đi, tuy rằng có chút khác người, nhưng Nguyên Duẫn vẫn nhịn không được, vươn hai tay đem Dung Hoàn gắt gao kéo vào trong ngực. Độ ấm của hai người dán vào nhau, da thịt trên cổ cũng chạm vào một chỗ. Chung quanh rất nhiều người nhìn, nhưng tuyết vẫn rơi, Dung Hoàn nhắm mắt lại, cảm thấy ấm áp.

Lòng bàn tay Nguyên Duẫn để ở trên vành tai Dung Hoàn, nhẹ nhàng cọ xát: “Không có gì, chỉ là muốn ôm em một lát.”

Dung Hoàn vui vẻ, nhẹ nhàng vỗ vỗ Nguyên Duẫn, nói: “Hết thảy đều đã qua, lần trước anh tới nhà em, không phải thái độ của ba em đã có chuyển biến tốt rồi sao, chờ thi đại học xong, anh trở lên tốt hơn, trước lạ sau quen, bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ tiếp nhận.”

Trên thực tế, nghe được tin tức cha Nguyên Duẫn bị bỏ tù, ba Cảnh ngược lại đối với chuyện của hai người không mâu thuẫn như trước nữa, có lẽ đã tiêu trừ được uy hϊếp tiềm tàng. Không còn cha, bản thân Nguyên Duẫn vẫn ưu tú.

“Ừm.” Cằm Nguyên Duẫn cọ cọ trên cổ Dung Hoàn, bỗng nhiên nói giọng khàn khàn: “Hiện tại tôi có chút hối hận.”

Dung Hoàn bị hắn cọ đến ngứa, lòng hiếu kỳ tới: “Hối hận cái gì?”

Nguyên Duẫn thấp giọng nói: “Ngày khai giảng đầu tiên, em ngồi bên cạnh tôi, trở thành bạn cùng bàn, khi đẩy bữa sáng qua, tôi nên túm em đến WC, cưỡng hôn em.”

“Ngốc, anh Duẫn, anh cũng sẽ nói được mấy lời này sao?.” lỗ tai Dung Hoàn nóng lên, đáy lòng lại nở hoa.

Môi Nguyên Duẫn cọ ở cổ hắn, thanh âm rầu rĩ: “Tìm đại học đi, em chỉ lo thi, em vào đại học nào tôi theo em.”

Dung Hoàn không vui: “Anh đây là xem thường thành tích của em!”

Nguyên Duẫn cười, ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh tan hết khói mù, nói: “Tìm chỗ nào ngồi một lát, bên ngoài rất lạnh.”

Thuận tiện còn có thể hôn một cái, Nguyên Duẫn như vậy nghĩ, cổ có chút đỏ lên.

“Ừm.” Dung Hoàn cũng nghĩ thầm, còn có thể trộm làm gì đó.