Chương 68

Cơ hội hắn có thể gặp Nguyên Duẫn cũng không nhiều, cũng chỉ có buổi sáng chạy bộ, hoặc là ngẫu nhiên hai lớp cùng học chung một buổi thí nghiệm hóa học.

Nhưng mấy ngày kế tiếp lại là thi thử toàn tỉnh, toàn bộ thời gian đều bị kì thi lấp kín, chạy thao cũng tạm thời hủy bỏ, Dung Hoàn đã hoàn toàn không có cơ hội nhìn thấy Nguyên Duẫn.

Lúc học hắn xuất thần rất nhiều lần, bị chủ nhiệm lớp mười bốn gọi vào văn phòng khuyên răn một trận, nói hắn một thời gian trước còn rất tốt, sao mấy ngày nay lại lơi lỏng tinh thần?

Vì thế, chủ nhiệm lớp còn cố ý đổi chỗ ngồi của Dung Hoàn, đổi đến khu mũi nhọn, hy vọng có thể cổ vũ hắn nỗ lực phấn đấu. Hiện tại Dung Hoàn ngồi đối diện hay bên cạnh ai cũng không có cảm giác gì, dù sao ngồi ở chỗ nào cũng đều không phải ngồi ở bên cạnh Nguyên Duẫn, vì thế liền từ chối chủ nhiệm lớp. Bạn học bên cạnh nói chuyện với hắn, hắn cũng không có hứng thú, chỉ buồn đầu làm đề.

Vốn tưởng rằng qua mấy ngày thi, có thể sáng sớm chạy thao nhìn thấy Nguyên Duẫn, nhưng ai biết trường học đột nhiên thông báo, học sinh cao tam không cần chạy thao, đường nào cách thi đại học cũng chỉ còn lại có hơn 180 ngày, cần phải giành giật từng giây!

Các bạn học khác đều khắp chốn mừng vui, nhưng trong lòng Dung Hoàn lại buồn không muốn nói, cứ như vậy mỗi buổi sáng cũng không được gặp mặt!

Trường học quả thực không cho những người yêu sớm một con đường sống!

Lại qua hai ngày, Cảnh Mông phải về. Vốn dĩ chuyện kia của Dung Hoàn cùng Nguyên Duẫn, ba Cảnh không nói cho Cảnh Mông, bởi vì Cảnh Mông sắp xuất ngoại, lúc này đang thi một ít cuộc thi quan trọng, không muốn quấy nhiễu hắn, nhưng ai biết mẹ Cảnh khi gọi điện cho con trai lớn, không cẩn thận đã nói ra ——

Vì thế, cả người Cảnh Mông đều không thoải mái, cơ hồ là nữa đêm thu dọn đồ đạc, ngày hôm sau đã bay trở về!

Buổi tối hôm nay, Dung Hoàn uống xong sữa bò, ở trong phòng mình làm đề. Dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng ô tô, ba Cảnh đến sân bay đón con trai lớn trở về, ba con một trước một sau đi vào cửa. Diện mạo của Cảnh Mông cùng ba Cảnh tương đối tương tự, đều là kiểu người thành công, góc cạnh rõ ràng, tuấn lãng soái khí, nói chuyện làm việc đều sấm rền gió cuốn, mà Cảnh Nhất Xí lại càng thiên về khí chất của mẹ Cảnh, bên ngoài ôn hòa, bên trong rộng rãi.

Cảnh Mông tiến vào phòng khách, ném hành lý, liền kêu: “Em trai con đâu?”

Dung Hoàn ở trong phòng nghe thấy được, tức khắc đau đầu.

Hiện tại chịu ngăn cản của ba mẹ Cảnh, đã đủ rối loạn, còn thêm một anh trai tiện nghi tới thêm phiền.

Mẹ Cảnh thật ra rất vui vẻ, ôm con trai lớn hôn một cái, nói: “Ngồi một lát đã, để mẹ kêu em trai con xuống ăn trái cây.”

“Em trai con đang học, con muốn làm phiền nó?” ba Cảnh trừng mắt, đẩy Cảnh Mông một cái: “Trước tiên đem hành lí của mình về phòng đi.”

Cảnh Mông xách theo hành lý, lạch cạch lên lầu, phòng hắn ở cách vách phòng Dung Hoàn, bởi vậy nghe được rất rõ ràng.

Dung Hoàn mang tai nghe nghe một chút, lúc này cái gì cũng nghe không rõ, không khỏi tâm phiền ý loạn một trận, ấn tai nghe. Vốn tưởng rằng Cảnh Mông thu dọn xong đồ đạc, sẽ xuống lầu cùng mẹ Cảnh nói chuyện, dù gì cũng đã non nửa năm không trở lại, nhưng ai biết không quá ba giây đồng hồ, cửa phòng Dung Hoàn đã bị gõ vang lên.

Đầu Cảnh Mông thò vào: “Em trai, anh có thể vào không?”

Dung Hoàn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy anh trai của nguyên chủ trong thế giới này, không có gì khác biệt so với trong tưởng tượng của hắn, bởi vậy chỉ liếc một cái liền thu hồi tầm mắt, tức giận nói: “Không phải anh đã vào rồi sao?”

Hai anh em đã náo loạn tạo ra mâu thuẫn rất lớn, cơ hồ là cãi nhau một trận. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, Cảnh Nhất Xí có chút hảo cảm với nữ sinh nào, Cảnh Mông đều trở thành cửa ải của hắn, hơn nữa bắt bẻ rất nhiều đối với những nữ sinh, ngôn ngữ châm chọc. Ngay từ đầu Cảnh Nhất Xí còn có thể nhịn, dù sao cũng là anh trai ruột của mình, nhưng tới 17 tuổi, là thời điểm phản nghịch nhất, rốt cuộc đã chịu không nổi khẩu khí này, vì thế chuyện sân bóng rổ lần đó có thể nói là hoàn toàn quyết liệt với Cảnh Mông.

Cảnh Mông chưa từng nhìn thấy em trai tức giận như vậy, đứng trên sân bóng rổ trợn tròn mắt, bởi vậy nhiều lần hắn trở về nhà, cũng không dám tìm Cảnh Nhất Xí.

“Anh có thể ngồi không?” Cảnh Mông thấp thỏm mà đi đến mép giường ——

Phòng cũng không lớn, Dung Hoàn ngồi ghế xoay, một cái ghế dựa khác treo đầy quần áo.

Dung Hoàn cân nhắc có thể là hắn tới xin lỗi, vì thế quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn.

Một cái liếc mắt này làm mông Cảnh Mông đã dính lên mép giường lập tức bật lên, sợ hãi mà nhìn Dung Hoàn: “Được, anh không ngồi lên giường em, đừng nóng giận.”

“……” Dung Hoàn có điểm không hiểu ra sao: “Ngồi.”

Cảnh Mông sửng sốt hai giây, mới phản ứng lại đây là em trai chấp nhận cho hắn ngồi trên giường, tức khắc thụ sủng nhược kinh —— phải biết rằng Cảnh Nhất Xí từ nhỏ đến lớn đều không vui khi người khác ngồi giường của mình, sợ dơ! Cảnh Nhất Xí ở bên ngoài nhát gan thật sự, nhưng ở trong nhà lại được yêu thương nhất, bướng muốn chết, trừ bỏ ba Cảnh, thì không ai trị được hắn!

Hiện tại có thể là một năm không gặp, thế mà lại cho phép người anh trai này ngồi lên giường! Cảnh Mông càng nghĩ càng kích động, mông ở trên giường Dung Hoàn, nhịn không được nhún một chút, hung hăng ngồi xuống.

“……” Dung Hoàn đối với tính cách của người anh trai tiện nghi này cũng không quá hiểu biết, bởi vì trong nguyên văn Cảnh Nhất Xí là nhân vật làm nền, toàn bộ Cảnh gia cũng chỉ sơ lược, không nghĩ tới thế mà lại là một tên ngốc, Dung Hoàn mãi mới thích ứng lại.

“Tìm em có việc sao?” Dung Hoàn hỏi, mở bài thi trên bàn, ý bảo mình còn đang học tập, không có việc gì thì đừng quấy rầy.

“Muốn tặng em một thứ, chuyện lần trước là do anh quá xúc động, coi như nhận lỗi với em” Trong tay Cảnh Mông cầm cái hộp màu trắng, đưa qua——

Dung Hoàn mở ra vừa thấy, là loại điện thoại mới nhất hiện nay.

!

Khϊếp sợ cùng vui sướиɠ trên mặt Dung Hoàn tất cả đều dừng ở trong mắt Cảnh Mông, Cảnh Mông cũng nhịn không được mà cười rộ lên, hạ giọng nói: “Vui chứ, ba nói ba thu di động của em, anh nghĩ sao em có thể nhịn được, vì thế trước khi trở về đã mua cho em một cái, nhưng em phải giấu kĩ, đừng để cho ba phát hiện.”

Tầm mắt Dung Hoàn nhìn Cảnh Mông đã thay đổi hoàn toàn, nói đến phi thường thuận miệng: “Cảm ơn anh trai.”

Cảnh Mông lại một lần nữa thụ sủng nhược kinh, hai anh em quan hệ không được tốt, Cảnh Nhất Xí cũng chỉ khi cao hứng mới có thể kêu hắn một tiếng anh trai.

Hai chữ anh trai đó!

Hắn nghĩ rất đơn giản, dù sao chuyện em trai với nam sinh kia ba cũng sẽ không đồng ý, sớm hay muộn cũng sẽ chia rẽ, nếu không bỏ được cũng sẽ bị lão ba từ chối toàn bộ! Như vậy hắn hà tất gì phải làm người xấu đi gặp tên nhóc kia, còn không bằng mượn cơ hội này tặng em trai một quả táo ngọt, hòa hoãn quan hệ của hai anh em!

Cảnh Mông lòng mang thấp thỏm mà vào cửa phòng, khi đi ra, đã tươi cười như hoa.

Dung Hoàn từ khi bị ba Cảnh quản thúc, tiền tiêu vặt cũng bị khống chế rành mạch, hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với di động. Không nghĩ tới thế mà có thể từ anh trai tiện nghi này lấy được điện thoại di động, chuyện này không khác gì đốt than ngày tuyết.

Phía dưới phòng khách náo nhiệt lên, Cảnh Mông rất lâu không về, ba mẹ Cảnh lôi hắn hỏi về việc học.

Thừa dịp này, Dung Hoàn khóa cửa phòng, trộm gọi video trò chuyện với Nguyên Duẫn.

Hiện tại đã khuya, hơn mười một giờ, Dung Hoàn cũng không biết Nguyên Duẫn đã ngủ chưa, sau khi ấn gọi, liền do dự muốn tắt máy. Nguyên Duẫn ban ngày học tập đã đủ mệt mỏi, lúc này không chừng đang nghỉ ngơi, nếu đánh thức hắn thì không tốt. Nhưng không đợi hắn ấn hủy, cuộc gọi đã được nhận. Nguyên Duẫn dường như vẫn luôn chờ hắn.

“Anh Duẫn, sao còn chưa ngủ?” Dung Hoàn trốn vào trong chăn, chỉ lộ đầu ở bên ngoài, thanh âm ép rất thấp.

Nguyên Duẫn tựa hồ là đang đi từ phòng khách trở về phòng của mình, con ngươi đầy ý cười: “Em sao cũng chưa ngủ?”

Cách video, Dung Hoàn lại cảm giác Nguyên Duẫn đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng không tốt lắm, nhưng vẫn rất soái. Mấy ngày này hai người không gặp mặt, hắn cũng không biết Nguyên Duẫn có phát sinh xung đột với tên cặn bã kia nữa hay không, trong lòng hắn giống như luôn treo một xô nước, sắp đổ.

“Anh đem điện thoại cách xa một chút, để em nhìn cổ với cánh tay.”

Nguyên Duẫn đóng cửa phòng, ngồi xuống giường, nghe được lời này, sửng sốt một chút, bên tai đột nhiên có chút đỏ lên, nhưng vẫn làm theo. Dung Hoàn thông qua video thấy trên cổ cùng cánh tay hắn đều không có vết thương, lúc này mới yên lòng.

“Trên người thì sao?” Dung Hoàn lại nói: “Cởϊ qυầи áo cho em xem.”

“……” ánh mắt Nguyên Duẫn nhìn hắn bỗng chốc đen.

Vốn dĩ là chuyện vô cùng bình thường, Dung Hoàn bị Nguyên Duẫn nhìn đến mức gương mặt có chút nóng lên, vội vàng giải thích nói: “Em nhìn xem trên người anh có bị thương hay không.”

“Đừng nháo.” Nguyên Duẫn làm như không có gì mà nói sang chuyện khác: “Không phải điện thoại của em bị thu rồi sao?”

Dung Hoàn đưa điện thoại di động hướng tới cửa vài giây, ý bảo hắn nghe âm thanh dưới lầu, cãi cọ ầm ĩ, nói: “Anh trai em trở về, mua cho em, cũng không nói cho ba.”

Nguyên Duẫn có chút cảnh giác lên, nhướng mày nói: “Anh trai? Sao anh lại không biết?”

Dung Hoàn nhịn không được cười, nói giỡn nói: “Ghen tị sao?”

Nguyên Duẫn biểu tình phức tạp mà nhìn hắn, yết hầu lăn lộn hai cái, bỗng nhiên vươn tay, ở trên màn hình sờ sờ, thoạt nhìn giống như là đυ.ng lên mặt Dung Hoàn.

Khi tay Nguyên Duẫn thò qua, Dung Hoàn nhắm mắt, cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảm giác ấm áp khô ráo.

Hắn mở to mắt, cười cười, mới vừa tính đem cái đề tài này ném đi, miễn cho tai Nguyên Duẫn lại hồng —— lại nghe thấy âm thanh cực kỳ khàn, cũng cực kỳ ôn nhu.

“Ừm, ghen tị.”

Nguyên Duẫn nhìn hắn, không biết có phải bởi vì ánh đèn hay không, mặt mày tuấn lãng rút đi vài phần sắc bén, dư lại đều là ôn nhu cùng lưu luyến.

“……” Lúc này đến phiên tim Dung Hoàn đập nhanh.