Chương 67

“Ông tới đây làm gì?”sắc mặt Dung Hoàn có điểm khó coi, vẫn chưa đến gần, cách hơn hai thước.

So với loại vai ác có âm mưu, loại người này ngược lại càng đáng sợ hơn, tâm lý không bình thường, lại cố tình thoạt nhìn không khác gì người bình thường, trong nguyên tác không miêu tả ông ta nhiều lắm, nhưng lại là nguyên nhân tạo ra bóng ma khi Nguyên Duẫn còn nhỏ, khi Dung Hoàn nhìn thấy người này cũng theo bản năng mà sợ hãi.

“Tìm một chỗ tâm sự đã?” cha Nguyên đối với thái độ của hắn hoàn toàn không thèm để ý, chỉ là tươi cười trên mặt dần thu liễm.

Ban ngày ban mặt, hành lang ngẫu nhiên còn có mấy bạn học đi múc nước, Dung Hoàn cũng không còn sợ hãi nữa, lạnh lùng nói: “Tôi còn phải học, chú, muốn nói cái gì thì ở tại chỗ này nói.”

Người này lại cười cười, cười đến một thân Dung Hoàn nổi da gà.

“Xem ra là tao sai sót, cũng không biết nó từ khi nào quen mày mà có thể mang mày về nhà.” Cha Nguyên rốt cuộc cũng mở miệng nói, đỡ đỡ mắt kính, hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm Dung Hoàn: “Con trai tao từ nhỏ đến lớn, đều không nghe lời, cho nên tao đánh nó, cũng chỉ là giáo huấn xuất phát từ một người ba tốt, lại không đánh chết, tại sao mày lại rảnh rỗi đi xen vào chuyện gia đình người khác như thế. Huống hồ ——”

Hắn oai oai cổ, chỉ vào vết thương trên cổ mình: “Thế mà lần trước nó muốn gϊếŧ tao, chỉ vì mày, quan hệ của chúng mày nhất định rất tốt.”

Có hai nữ sinh từ cửa sau đi ra múc nước, thấy Dung Hoàn nói chuyện cùng một nam nhân trung niên, còn tưởng là ba Dung Hoàn hoặc ngươi thân gì đó, đều sôi nổi lễ phép mà chào hỏi: “Chào chú, chú thật trẻ.”

Người này phân tâm đi nhìn hai nữ sinh kia một cái, bỏ qua phía dưới: “Chào các cháu.”

Dung Hoàn chỉ cảm thấy không rét mà run, chỉ cùng người này nói hai câu, thì thật không thể nhìn thấu tâm tình của ông ta, Dung Hoàn quả thực không thể tưởng tượng Nguyên Duẫn làm thế nào để chịu đựng loại gia đình như này. Hắn đẩy hai nữ sinh kia một cái, nói: “Các cậu nhanh lấy nước đi, đừng ở đây.”

Hai nữ sinh kia không biết vì sao giáo thảo ngày thường tươi cười hoà thuận vui vẻ bỗng nhiên trầm mặt, tất cả đều chạy đi.

“ Rốt cuộc thì ông muốn nói cái gì?” Dung Hoàn đợi hai bạn học đi khỏi, hắn nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt.

“Nhà mày rất có tiền.” cha Nguyên nói: “ Tao có thể nhìn ra, mày rất hy vọng tao rời khỏi cuộc sống của con trai tao, thật ra cũng dễ……”

Dung Hoàn: “Tiền?”

“Bạn nhỏ thật thông minh.”

Dung Hoàn đã sớm đoán được cái này. Cảnh Nhất Xí cùng ba Cảnh lớn lên rất giống nhau, người gặp qua Cảnh Nhất Xí, đều sẽ liên tưởng đến ông. Sau một thời gian ở Nguyên gia, trên cổ cha Nguyên bị thương, lại bị hành động của Nguyên Duẫn làm kinh hãi, mới chưa kịp cẩn thận nghĩ, hiện tại miệng vết thương đã khôi phục, nghĩ lại, khẳng định là sẽ biết bạn nhỏ đến nhà ông ta rất có tiền.

Nhưng tiền, là tiền của ba Cảnh, Cảnh Nhất Xí mới 17-18 tuổi, học sinh cấp 3, mỗi tháng cũng chỉ có một chút tiền tiêu vặt mà thôi.

Huống chi, tiền Cảnh gia, cho dù bất luận kẻ nào, hay mấy tên côn đồ Quản Ngọc Bình thu phí bảo hộ, Dung Hoàn cũng không muốn đưa một đồng đến trước mắt nam nhân trung niên này.

Nguyên Duẫn có tuổi thơ văn vẹo không bình thường như vậy, hoàn toàn là do ông ta một tay ban tặng, Dung Hoàn không nghĩ mọi cách gϊếŧ chết ông ta đã tốt lắm rồi, thế mà ông ta còn chạy đến đây đòi tiền, vô liên sỉ! Nằm mơ!

“Không có tiền.” Dung Hoàn cười lạnh nói: “Ông vẫn là nên quan tâm đến vết thương trên cổ đi, không còn đau nữa sao, hiện tại ông đã không còn biện pháp làm tổn thương đến Nguyên Duẫn, ông có tin nếu ông tìm tôi thêm một lần nữa, anh ấy thật sự sẽ gϊếŧ ông.”

Người này ngược lại không chút tức giận: “Nó sẽ vào tù, nhưng tao lại không sao cả. Sinh con ra chính là muốn đến khi già được chăm sóc, nó làm không được, còn không phải là phế vật sao.”

Dung Hoàn một đầu lửa, thiếu chút nữa đánh ông ta một trận: “Người như ông cũng xứng làm ba?”

“Tao đương nhiên là không xứng.” Người này nói tới đây, không biết là nghĩ tới cái gì, sắc mặt trở nên có chút trầm.

Dung Hoàn ẩn ẩn đoán được cái gì, tuy rằng trong nguyên văn không có nói rõ, nhưng thân thế của mỗi vai chính, tác giả đều thích tạo ra chuyện xấu, xem thái độ của người này đối với Nguyên Duẫn, nói không chừng Nguyên Duẫn cũng không phải là con trai ruột của ông ta. Nhưng bản thân Nguyên Duẫn không biết, chỉ cho rằng chính mình sinh ra ở trong gia đình vặn vẹo như vậy, là sai lầm của mình……

Dung Hoàn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, há miệng, vừa định hỏi chuyện, bên kia cầu thang liền truyền đến một trận bước trân dồn dập.

Sắc mặt Nguyên Duẫn xanh mét mà xông tới, mang theo một trận gió, một tay đem Dung Hoàn túm ra phía sau, ngực bởi vì chạy vội mà kịch liệt phập phồng, âm thanh nôn nóng thô bạo tràn đầy lửa giận: “Ông tới tìm em ấy làm gì?! Rốt cuộc ông muốn làm gì?!”

Trợ lý ở dưới lầu thủ, không rõ nguyên do, chạy nhanh theo lên.

Cha Nguyên nhìn ánh mắt con trai nhìn chằm chằm chính mình hận không thể gϊếŧ mình, cổ theo phản xạ có điều kiện mà đau xót. Hiện tại gà con đã trưởng thành, cánh đã to, ông ta thế mà cũng không động đậy được. Ông ta cười nhạo một tiếng, xoay mặt thấy trợ lý Cảnh gia vội vã xông tới, nhíu giữa mày.

“Lần sau gặp lại.” Ông ta không chút nào vội vã mà rời đi.

Trợ lý chạy tương đối chậm, lại không thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ cho rằng Nguyên Duẫn bỗng nhiên kìm nén không được, từ khu dạy học bên kia vọt tới khu dạy học bên này, vội vàng chạy qua, nói với Dung Hoàn: “Nhất Xí, ba cháu nói……”

Lời nói còn chưa nói xong, Nguyên Duẫn đã kéo Dung Hoàn vào phòng vệ sinh cuối hành lang.

Nguyên Duẫn bắt tay Dung Hoàn, nhìn từ trên xuống, thiếu chút nữa cởϊ áσ hắn, xem hắn có bị cha Nguyên đυ.ng tới hay không. Nhưng sau khi xác nhận Dung Hoàn an toàn không việc gì, hắn một chút cũng không thở phào nhẹ nhõm, đi qua mở vòi nước, dùng nước lạnh lau mặt, toàn thân lộ ra cảm xúc bất an lo âu cực độ, áp lực đến cực điểm.

Dung Hoàn đứng ở phía sau hắn, chờ cảm xúc hắn bình ổn xuống, đặt tay lên vai hắn: “Sao anh lại bỗng nhiên tới đây?”

“Lão Lâm nói cho tôi ông gặp ông ta ở cổng trường, nhưng ông ta không có tới tìm tôi, tôi liền đoán được là ông ta tới tìm em.” âm thanh Nguyên Duẫn mất tiếng, tay còn gắt gao nắm chặt.

“ Không phải là không có việc gì sao?” Dung Hoàn an ủi nói.

Nguyên Duẫn một chút cũng không được an ủi, sắc mặt vẫn trắng hay : “Có phải ông ta uy hϊếp em hay không?”

Dung Hoàn không muốn nói với hắn chuyện cha hắn tới tìm là vì tiền, hàm hồ nói: “Cũng chỉ là cảnh cáo em không được đem chuyện nhà anh nói ra.”

Nhưng Nguyên Duẫn là người thông minh cỡ nào, mặc dù hắn không nói, Nguyên Duẫn cũng có thể đoán được cha Nguyên rốt cuộc là tới tìm hắn làm gì. Hai mắt Nguyên Duẫn lập tức đỏ tươi, hít một hơi thật sâu, lửa giận cùng lệ khí cuồn cuộn.

Dung Hoàn vội nắm cánh tay hắn, nói: “Anh Duẫn, không phải anh đã đồng ý với em là phải bình tĩnh sao? Còn lại nửa năm.”

Nguyên Duẫn yên lặng nhìn hắn, yết hầu lăn lộn hai cái, ngón tay nắm chặt lại buông ra, lặp lại như thế, gân xanh mu bàn tay cơ hồ đều lộ ra, cuối cùng nhẹ nhàng dừng ở trên đầu hắn, ngữ khí cũng kiệt lực khôi phục mềm nhẹ: “Ừm, em yên tâm.”

Chuông tan học rất nhanh đã vang lên, các bạn học như một tổ ong chạy tới WC bên này, hai người không có khả năng ở lâu. Vì thế Nguyên Duẫn đưa Dung Hoàn về phòng học liền trở về. Dung Hoàn vẫn có chút không yên tâm, đi đến hành lang dưới lầu nhìn bóng dáng hắn, xác nhận hắn về tới khu dạy học tam ban, mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Dung Hoàn xoay người, thỉnh cầu trợ lý: “Tiểu Tôn, chuyện hôm nay cũng đừng nói với ba cháu, bằng không ông ấy sẽ đánh gãy chân cháu.”

Tiểu Tôn do dự, vẫn gật gật đầu.

Kỳ thật, hắn cũng cảm thấy không nên nói cho Cảnh tổng, hiện tại thời đại đã thoáng hơn rất nhiều, hai người trẻ tuổi chỉ cần thích nhau, giới tính đều không là vấn đề. Cảnh tổng càng trói buộc Cảnh Nhất Xí, Cảnh Nhất Xí ngược lại càng phản nghịch.

Dung Hoàn trở lại phòng học, nhưng đã không còn tâm tư học.

Giáo viên ở trên bục giảng, tâm trí hắn vẫn không yên, thất thần. Không biết là bởi vì cảm nhẹ, hay là bởi vì trong lòng có chuyện. Đều cảm thấy không nghĩ ra vấn đề.

Trong nguyên văn có chút tình tiết mấu chốt là lặp lặp. Tỷ như nói, đời trước kết cục của Kim Chiêu là diệt thế, cuối cùng khi Dung Hoàn xuất hiện, biến thành đại chiến giữa Chử gia cùng hoàng thất, nhưng trong đó Kim Chiêu vẫn là mấu chốt cho mọi sự khởi đầu. Như vậy một đời này, sự kiện mấu chốt nhất là đêm trước thi đại học kia sẽ lại phát sinh hay không?

Dung Hoàn bỗng nhiên cảm thấy chuyện mình ở đây chỉ có tác dụng làm mọi chuyện trở nên gay gắt hơn. Căn bản Nguyên Duẫn chỉ độc thân một mình, chỉ cần nhẫn nhịn qua kì thi đại học, là có thể hoàn toàn rời xa tên cặn bã kia. Nhưng hiện tại bởi vì sự tồn tại của hắn, mà khả năng Nguyên Duẫn sẽ không nhịn nổi nữa.

Trong lòng Dung Hoàn ẩn ẩn sinh ra lo lắng đề phòng, rất sợ hãi hắn sẽ bởi vì mình, mà đi nhầm đường.

Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến đau đầu. Dung Hoàn đều cảm thấy không an tâm, suy nghĩ cần tìm một cơ hội, nói hết một lần với Nguyên Duẫn.