Chương 66

Thời tiết càng ngày càng lạnh, không khí lớp học càng ngày càng ngưng trọng.

Lúc này đã là đợt thứ hai đếm ngược kì thi đại học, mỗi tuần trừ bỏ thi thử thì cũng là giảng bài thi, trừ cái này ra lại không có học bài mới. Chủ nhiệm lớp cũng thường xuyên tới cổ vũ học sinh trong lớp, bầu không khí so với năm trước Dung Hoàn vừa chuyển tới tam ban quả thực hoàn toàn bất đồng, tầng lầu cao tam tản ra khí áp trầm thấp.

Hành lang cũng càng ngày càng ít thấy có người ra lấy nước hoặc là đi dạo, cho dù đã tan học, các bạn học cũng đều vùi đầu đau khổ làm đề.

Trên bảng đen treo thẻ bài đếm ngược kì thi đại học, lúc này còn 225 ngày.

Cừu Nhã Như vừa mới bắt đầu, mỗi ngày đều chạy tới truyền giấy giúp Dung Hoàn cùng Nguyên Duẫn, chỉ là truyền mười ngày qua, bị trợ lý ba Cảnh bắt được một lần, ba Cảnh lại nghiêm khắc cảnh cáo Dung Hoàn một lần nữa, sau đó, giấy cũng không thể truyền. Dung Hoàn còn muốn mượn điện thoại của bạn học lớp học, gửi tin nhắn cho Nguyên Duẫn, nhưng chủ nhiệm lớp mười bốn, cùng với tất cả chủ nhiệm giáo dục, đều được ba Cảnh chào hỏi qua, chỉ cần nhìn thấy Dung Hoàn chơi điện thoại, lập tức tịch thu ——

Ở dưới áp bách tàn khốc như vậy, khi Dung Hoàn ngẫu nhiên chạy bộ, lại thấy Nguyên Duẫn gầy đi, liền phát giác chính mình đang chiếm dụng rất nhiều thời gian có thể nghỉ ngơi của Nguyên Duẫn, vì thế cũng dần dần thu tâm tư, chuyên tâm học tập. Dù sao tốt xấu gì cũng chỉ còn lại có nửa năm, nửa năm sau sẽ được tự do.

Vô luận như thế nào cũng phải cùng nhau vượt qua nửa năm này.

Ước chừng là trong lòng tràn ngập khát khao, cũng không hề cảm thấy thời gian gian nan, Dung Hoàn rất nhanh đã chui đầu vào học tập, trước kia không học, lần này đều phải làm lại từ đầu. Tiếp đến có cuộc thi phụ, hắn cố ý nói hệ thống không cần trợ giúp mình, cuối cùng thành tích ra cư nhiên cũng có thể đạt trên 100 toàn trường, vậy rất rõ, tri thức đã tiến vào trong đầu hắn.

Rất nhanh thời tiết đã lạnh đến mức cần phải mặc áo lông, Dung Hoàn chạy bộ từ xa đã phát hiện trên cổ Nguyên Duẫn là cái khăn quàng hắn đưa cho Nguyên Duẫn năm trước, vì thế hôm sau, Dung Hoàn cũng cố ý mang một cái khăn quàng cổ màu đen, thoạt nhìn giống như khăn quàng cổ đôi.

Hai lớp gặp thoáng qua, Dung Hoàn cố ý khoe khoang mà giơ giơ khăn quàng cổ của mình lên, con ngươi Nguyên Duẫn rốt cuộc cũng nhiều thêm ý cười.

Tốc độ Dung Hoàn làm xong bài thi càng ngày càng cao, mỗi ngày đầu nặng chân nhẹ mà đắm chìm trong học tập, về đến nhà cũng đều đem mình nhốt ở trong phòng, trừ bỏ ra ngoài uống sữa bò ra, tất cả đều không lộ mặt. Ngay từ đầu ba Cảnh còn tưởng rằng hắn ở trong phòng làm chuyện xấu gì, sau lại đi vào tìm hiểu vài lần, rốt cuộc cũng tin tưởng hắn thế mà đang học tập!

Tuy rằng không có biểu lộ, nhưng trong lòng ba Cảnh tự nhiên cũng vui sướиɠ, phải biết rằng đứa con trai này của ông từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng chăm chỉ khắc khổ như vậy!

Vì thế, ba Cảnh đối với Dung Hoàn thoáng lơi lỏng một chút.

Hôm nay Dung Hoàn cùng mấy bạn học lớp mười bốn đi đến phòng thí nghiệm hóa học, đi đến một tòa nhà khác thí nghiệm, trợ lý nhận được cuộc điện thoại quan trọng, liền không có theo sau nữa, tạm thời rời đi. Thấy hắn vừa đi, tâm tư Dung Hoàn tức khắc lung lay, hận không thể lập tức mượn điện thoại, gửi tin nhắn cho Nguyên Duẫn nói hắn qua đây ——

Nhưng ngay sau đó nghĩ lại ,đành uể oải mà đem điện thoại vừa mượn trả lại cho bạn học bên cạnh. Hiện tại Nguyên Duẫn cũng đang học, hắn đây là muốn làm sao, chậm trễ việc học của hắn?

Thí nghiệm rất đơn giản, chỉ là dựa theo công thức mà làm, bới vì Dung Hoàn vóc dáng cao, bị xếp xuống cuối cùng, người trong lớp rất nhiều, đều đứng làm thí nghiệm, giáo viên ngồi ở phía trước cũng không rảnh đi lo quản nhiều người như vậy. Dung Hoàn chán chết mà đem hai cái ống nghiệm chứa nước đảo tới đảo đi, nghe hai nữ sinh hàng phía trước nhỏ giọng nói nhỏ, nghĩ thầm, năm trước làm thí nghiệm đều là hắn làm cùng Nguyên Duẫn.

Hắn nghĩ như vậy, cửa sau bỗng nhiên “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra, có người đi đến, mang một trận gió nhẹ thổi vào.

Thời tiết thật sự có chút lạnh, đặc biệt là tòa nhà thí nghiệm, tựa như ở trong hầm băng, Dung Hoàn nhịn không được chà sát tay, đem ngón tay đông cứng đút vào túi.

Còn không chờ hắn đem tay nhét vào túi, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.

Dung Hoàn tức khắc hoảng sợ, quay đầu nhìn lại: “Sao anh lại tới đây?!”

“Suỵt.” Nguyên Duẫn đứng ở phía sau hắn, mặt mày lãnh đạm hơi nâng lên, nhìn hai nam sinh bên cạnh hắn, hai nam sinh kia theo bản năng mà tránh ra để vị trí cho hắn. Nguyên Duẫn đến đứng ở bên cạnh Dung Hoàn, nắm tay hắn cùng nhét vào trong túi mình, thấp giọng nói: “Tam ban cũng có tiết thí nghiệm, nhưng ở một tầng lầu khác, anh liền trốn đi xuống.”

Hai người sát vai đứng ở một chỗ, giáo viên phóng mắt nhìn thấy đều là học sinh rũ đầu, cũng không phát hiện một người lớp khác lẫn vào.

“Sao còn chưa tới kì thi đại học, em vội muốn chết.” Dung Hoàn nhìn sườn mặt thanh tuấn của Nguyên Duẫn, tâm động, nhịn không được thở dài, nếu chung quanh không có người khác thì tốt rồi, hắn còn muốn ôm Nguyên Duẫn, cảm nhận một chút nhiệt độ cơ thể trên người đối phương, chỉ là nắm tay, sao đủ.

Nguyên Duẫn nhìn hắn, hầu kết nhịn không được lăn lộn hai cái: “Làm thí nghiệm trước, tôi giúp em.”

Dung Hoàn liếc nhìn hắn một cái, tỏ vẻ không có hứng thú lắm.

Nguyên Duẫn nhướng mày, đáy mắt đã đầy ý cười, hắn cúi đầu giúp Dung Hoàn lấy ống nghiệm, khi ngẩng đầu lên, Dung Hoàn vô cùng không ngoan mà thò lại gần xem, khoảng cách giữa hai người lập tức kéo gần, môi Nguyên Duẫn cơ hồ cọ qua gò má Dung Hoàn. Cái loại cảm xúc trên môi nhẹ nhàng lướt qua, nhất thời làm Nguyên Duẫn có chút căng thẳng, dưới tình huống rất lâu không thân mật, cực dễ dàng lau súng cướp cò.

“Tôi muốn em.” Nguyên Duẫn bỗng nhiên nói giọng khàn khàn, tầm mắt dừng ở trên mặt Dung Hoàn, “ Tiết tự học buổi tối hôm nay gặp.”

Dung Hoàn tâm tình buồn bực phát sáng, nhịn không được cười, ở trong túi ấm áp của Nguyên Duẫn, dùng ngón tay nắm lấy lòng bàn tay hắn: “Ừm"

Hai người bọn họ ước định từng người nỗ lực, sau khi thi đại học sẽ gặp nhau ở đại học, chỉ là ai cũng không quy định đi trên con đường này là không thể dừng lại, có thể nghỉ ngơi chốc lát. Nguyên Duẫn nói muốn hắn, cũng không phải là hắn quấy rầy Nguyên Duẫn trước.

Lòng bàn tay Nguyên Duẫn khô ráo mà ấm áp, Dung Hoàn thừa dịp những người khác không chú ý, đem một cái tay khác cũng nhét vào một lát.

Buổi chiều, Dung Hoàn bắt đầu nhảy nhót, nằm trên bàn nghe giáo viêm giảng bài thi, kỳ thật như đi vào cõi thần tiên.

Tiết tự học buổi tối trợ lý lại quay về trường, đợi ở khu dạy học, chờ tiết tự học buổi tối kết thúc tiễn Dung Hoàn trở về. Nhưng trước khi tan học, Dung Hoàn đã nhấc cặp sách trốn học, đi trước thuận miệng mà nói với bàn sau là đi hẹn hò, đổi lấy vẻ mặt cực kỳ hâm mộ của bọn họ.

Loại chuyện trốn học này, Dung Hoàn tương đối thành thục, càng miễn bàn đến Nguyên Duẫn.

Dung Hoàn một hơi bò lên trên tầng bảy, đi vào mái nhà khu dạy học trên sân thượng, Nguyên Duẫn đã chờ ở nơi đó, ngồi xếp bằng ở một cái bàn bóng bàn vứt đi, bên cạnh còn có một bao nilon, bên trong có mấy lon đồ uống. Trăng sáng sao thưa, Dung Hoàn cởϊ áσ khoác, hóng gió.

“Qua đây.” Nguyên Duẫn lau khô vị trí bên cạnh, túm tay Dung Hoàn kéo lên.

Hai người ngồi dựa vào một chỗ.

Nguyên Duẫn hỏi: “Sprite hay là Coca.”

Dung Hoàn cười nói: "Coca.”

Nguyên Duẫn mở lon, chờ bọt tan bớt, đưa cho Dung Hoàn.

Dung Hoàn uống mấy miếng, lắc hai chân qua lại, hỏi: “Tiến trình của lớp anh đến chỗ nào rồi?”

Nguyên Duẫn nói: “Trong lớp đã kết thúc thi thử.”

“Nhanh như vậy?” Dung Hoàn có chút ảo não. Hiện tại khác lớp, tiến độ chương trình học cũng không giống nhau, làm hắn có loại cảm giác sai thời không với Nguyên Duẫn, cái loại cảm giác này phi thường không mỹ diệu.

Hắn nhỏ giọng nói tình huống trong lớp mình, đem chuyện sau khi mình chuyển vào lớp mười bốn, vài người đã gặp đều giới thiệu với Nguyên Duẫn một lần, Nguyên Duẫn tuy rằng chưa thấy qua những người đó, nhưng cũng có thể từ miêu tả của hắn biết những bạn học đó tính cách như nào, “Trừ cái này ra, hiện tại không có ai lau bảng đen cho em……”

Hai người bỗng nhiên trầm mặc, tưởng niệm lẳng lặng chảy xuôi. Nguyên Duẫn bỗng nhiên nhịn không được, duỗi tay đặt lên mặt Dung Hoàn.

Lòng bàn tay nam sinh khô ráo kề sát mặt Dung Hoàn, lòng bàn tay mềm nhẹ sờ mặt Dung Hoàn, cái loại cảm giác này rất thoải mái, Dung Hoàn nhìn hắn. Trên sân thượng tối như mực, thấy không rõ cái gì, nhưng Dung Hoàn có thể cảm giác được, biểu tình trên mặt Nguyên Duẫn rất kiên định, rất kiên quyết: “Còn 190 ngày.”

Nguyên Duẫn lại cúi đầu ấn điện thoại nhìn: “Lại qua hai phút, hiện tại chỉ còn lại có 189 ngày 23 giờ 58 phút.”

“Cái gì?” Dung Hoàn nhịn không được cười rộ lên.

Lần này từ trên sân thượng đi xuống, Dung Hoàn càng thêm nỗ lực, mỗi ngày làm đề đến đêm khuya, cùng ở trong một khu trường học đã rất khó, nếu đến lúc thi đậu hai trường đại học cùng thành thị, chỉ sợ cũng sẽ rất gian nan. Nếu hắn không thi tốt, Nguyên Duẫn khẳng định là sẽ vứt bỏ hạng nhất, đi đến ngôi trường kia cùng hắn, cho nên, so với để Nguyên Duẫn ép dạ cầu toàn, chi bằng hắn phải nỗ lực, tranh thủ một phen.

Ba Cảnh rất nhiều lần tiến vào phòng hắn nghĩ rằng hắn đang nghĩ đến chuyện của Nguyên Duẫn, nhưng đều bị tinh thần khắc khổ học tập của hắn dọa sợ, càng thêm vui mừng.

Đầu óc Dung Hoàn rất thông minh, nỗ lực đều có hồi báo vô cùng rõ ràng , nửa tháng sau thi, hắn lại cố ý không cho hệ thống giúp mình, thứ tự lại tiến vào hạng 40 toàn trường. Lần này, vọt lên 70 hạng.

Đảo mắt đã là đêm Bình An (2412) tuyết rơi rất lớn, đây vẫn là trận tuyết mùa đông đầu tiên bắt đầu từ năm nay tới giờ, toàn học sinh đều có chút hưng phấn. Còn có một vài học sinh ở trên hành lang làm càn mà xé bài thi, khiến cho bầu không khí nóng lên. Tiết tự học buổi tối, có rất nhiều lớp không chịu khống chế mà vọt ra ngoài hành lang, xem tuyết. Có lẽ là áp lực đã lâu, một khi phóng thích, cũng phá lệ điên cuồng.

Dung Hoàn đứng giữa bạn học, buồn cười mà nhìn bọn họ xé bài thi lung tung. Bất quá nhìn một lát liền cảm thấy không thú vị, nhịn không được mà đi đến lan can, quả nhiên, xa xa, Nguyên Duẫn cũng đang nhìn hắn.

Hắn giơ tay vẫy vẫy Nguyên Duẫn.

Nguyên Duẫn tựa hồ đang cười.

Trận ầm ĩ này, khiến cho ngày hôm sau Dung Hoàn có chút hơi hơi xổ mũi, dùng vài túi giấy lau, đi học cũng không có tinh thần.

Buổi sáng học đến một nửa, là tự học, Dung Hoàn buồn bã ỉu xìu mà nằm trên bàn nghỉ ngơi, lớp trưởng lớp mười bốn bỗng nhiên đi tới, lắc lắc hắn, nói: “Cảnh Nhất Xí, bên ngoài có người tìm cậu, có phải người nhà của cậu không?”

Dung Hoàn có điểm bực bội mà đứng lên, sẽ không phải lại là người ba Cảnh phái tới theo dõi chứ, chuyện này đã qua bao lâu, còn chưa buông đề phòng sao? Hắn xoa xoa cái mũi từ cửa sau phòng học đi ra ngoài.

Trên hành lang, cha Nguyên thoạt nhìn hào hoa phong nhã, lộ ra tươi cười với hắn.